Ở trong mắt Lãng gia, cọp cái Ninh Diễm có thể còn có mấy phần đáng yêu.
Thế nhưng ở trong mắt người bình thường, nàng một chút đều không đáng yêu, hoàn toàn chính là một tai họa.
Ở trong thế giới của nàng chỉ có người khác nhân nhượng cho nàng, cho tới bây giờ cũng không có nàng nhường người khác.
Cho nên nàng thật sự cứ như vậy phóng ngựa đụng tới.
Hơn nữa dưới háng nàng cưỡi chính là một Thiên Lý Mã, đồ sộ uy mãnh, tốc độ cực nhanh.
Mà Đại Ngốc!
Bẩm sinh chẳng biết tránh né gì cả.
Lúc đó ở sau núi thôn Phong Diệp gặp hổ phóng tới, gã cũng sẽ không tránh.
Bây giờ cũng là như vậy.
Gã cứ như vậy ngu ngơ đứng ở chỗ này.
- Muốn chết à!
Ninh Diễm nổi giận quát một tiếng, nàng còn tưởng rằng Đại Ngốc đang gây hấn, ngược lại thúc giục chiến mã tăng nhanh.
Xung quanh tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn một màn kế tiếp.
Theo bọn họ, cái tên ngốc to con này chắc chắn bị va chạm bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, gân cốt gãy đoạn, thê thảm chết đi.
Rõ ràng đáng tiếc.
Chưa từng có gặp qua người cao to như vậy.
Dù cho gã là một tay đô con, cũng đỡ không được cú va chạm kinh người của chiến mã.
- A!
Tất cả mọi người che mắt.
Cọp cái cũng một tiếng khẽ hô.
Đây, đây là lần đầu tiên nàng đụng người, thật sự có chút hoảng hốt
Thời khắc mấu chốt, nàng chợt nắm chặt dây cương, muốn ngăn cản tất cảchuyện này phát sinh.
Nàng không có ác như trong tưởng tượng bản thân đâu.
Nhưng đã không còn kịp rồi!
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Chiến mã của công chúa Ninh Diễm mang theo lực lượng và khí thế vô cùng kinh người tông mạnh vào Đại Ngốc.
Đụng chết à?
Ta, ta có chút hối hận, ta tại sao phải làm như vậy hả?
Nhưng mà!
Một màn kế tiếp.
Tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ!
Đây, cái tên ngốc to con này không có việc gì.
Chỉ thấy được gã ngồi xổm xuống rất nhanh, hai tay bắt được chân ngựa chợt giơ lên.
Con Thiên Lý Mã đồ sộ này ước chừng hơn một ngàn cân.
Công chúa mông to cao chừng một mét bảy lăm, cũng có một trăm hai mươi cân.
Hai cái này cộng lại, phân lượng cũng cũng đủ nặng.
Thế nhưng, mỗi con ngựa lại rõ ràng bị Đại Ngốc giơ lên.
Thiên Lý Mã hí vang, sau đó móng chấm đất, phía trên nửa người bị nâng trên không trung, ra sức vùng vẫy, ra sức cuồng đá.
Thế nhưng, nó không thể hoạt động chút nào.
Tất cả mọi người kêu lên, tên to con này hoàn toàn là trời sinh thần lực.
Quá kinh người.
Công chúa Ninh Diễm cũng hết hồn.
- Thích khách lớn mật, lại tập kích công chúa, giết chết bất luận tội.
Mấy chục võ sĩ của công chúa Ninh Diễm xông về phía trước, bao vây xung quanh Đại Ngốc.
Hơn mười loại kiếm, chỉ vào cổ của gã.
Mà công chúa Ninh Diễm đầu tiên là vui vẻ, người không chết là tốt rồi, nhưng ngay sau đó nàng giận tím mặt.
Hay cho tên ngốc to con, không chỉ cản đường của ta, còn nhấc ngựa của ta?
Khiêu khích, hoàn toàn là khiêu khích đó!
Tiếp đó, nàng chợt rút kiếm ra, sẽ phải sẽ phải chém vào cánh tay Đại Ngốc.
Không phải cổ mà là cánh tay.
Ta là tai họa kinh đô, ngươi cho là là giả sao?
Đại Ngốc cũng không quản kiếm, xung quanh chi chít, gã chỉ nhìn Ninh Diễm bèn hỏi:
- Ngươi biết Nhị Ngốc à? Ngươi biết nhà hắn ở nơi nào à?
Ninh Diễm kinh ngạc, nói:
- Ngươi không phải là Nhị Ngốc sao?
Đại Ngốc lắc đầu nói:
- Không, ta là Đại Ngốc, Thẩm Lãng mới là Nhị Ngốc.
Tức khắc!
Ninh Diễm vội vàng thu hồi kiếm, hỏi ngay:
- Ngươi, ngươi quen Thẩm Lãng sao?
Đại Ngốc gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta tới tìm hắn, ngươi biết nhà hắn ở đâu à?
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Ngươi và Thẩm Lãng quan hệ thế nào?
Đại Ngốc nói:
- Ta là Đại Ngốc, hắn là Nhị Ngốc hả?
Công chúa mông to ngạc nhiên, Thẩm Lãng dính lông so với khỉ còn tinh hơn, sẽ có loại huynh đệ ngu si như vậy à?
Nhưng mà mông to cũng không thể nghĩ, Thẩm Lãng thích nhất cùng ai kết giao bằng hữu?
Kẻ ngu si!
Ngươi cho là Ninh Diễm nhà ngươi so với Đại Ngốc thông minh bao nhiêu không?
Thẩm Lãng cũng là bởi vì ngươi ngực lớn nhưng không có đầu óc, cho nên trăm phương ngàn kế cùng ngươi kết giao bằng hữu, hợp lại lại trở thành huynh đệ.
Hắn không chỉ có coi ngươi là huynh đệ, hơn nữa rục rịch nghĩ phải ngủ luôn ngươi.
Đương nhiên, cọp cái với tất cả chuyện này hoàn toàn chẳng hiểu cái gì hết trơn.
Nàng chỉ biết là Thẩm Lãng chữa hết bệnh của nàng, cứu vãn cho nàng cuộc sống mới, hơn nữa người này rất thú vị, từ nay về sau hắn chính là huynh đệ của Ninh Diễm ta đây.
Đây coi như là lũ lụt lọt vào miếu Long Vương, người trong nhà không biết người thân.
- Thu lại, tên ngốc này là người một nhà. - Công chúa Ninh Diễm nói.
Tức khắc, mấy chục tên võ sĩ thu kiếm vào vỏ.
Tiếp tục, công chúa Ninh Diễm nói:
- Đồ đần, ta dẫn ngươi đi đến nhà Thẩm Lãng.
- Ái chà! - Đại Ngốc vui vẻ nói:
- Ta là Đại Ngốc, không phải đồ đần.
Bên cạnh nữ võ sĩ bẩm lên:
- Công chúa điện hạ, sứ giả đế quốc thế tử Vân Mộng Trạch vẫn chờ ngài cùng nhau đua ngựa mà, hắn đã ở trường đua ngựa đợi rất lâu.
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Để cái tên cặn bã ấy chờ đi, dù sao cũng hắn cũng là một con ngựa giống, nếu như hắn thực sự chờ nhàm rồi, để hắn chơi cùng ngựa luôn đi.
Tức khắc, toàn bộ nữ võ sĩ xung quanh không nói gì.
Ninh Diễm hướng Đại Ngốc nói:
- Đồ đần, thả ngựa ta xuống nào! Ngựa của ta là ngựa cái, bị như nhấc lên nhìn như vậy, ngươi muốn làm gì hả?
Dựa vào, lời lẽ thô tục cọp cái nhà ngươi nói lia lịa câu này đến câu khác.
Nhưng mà, Đại Ngốc căn bản nghe không hiểu, gã thậm chí không biết ngựa cái cùng ngựa đực có cái gì khác nhau.
Gã thả chiến mã xuống.
Công chúa Ninh Diễm lúc đầu muốn để một kỵ sĩ xuống ngựa, nhường ra một con ngựa cho Đại Ngốc cưỡi. Nhưng nhìn gã cao to như vậy, e là cũng chẳng có chiến mã nào chở nổi.
- Đại Ngốc kia, ngươi chạy theo phía sau. - Ninh Diễm nói.
Đại Ngốc nói:
- Ài, được!
Tiếp đó, công chúa Ninh Diễm quay đầu ngựa lại một lần nữa vào thành, hướng biệt viện họ Kim chạy băng băng đi.
Công chúa mông to này một chạy cũng có chút không dừng được, bởi vì bình thường cùng người khác đua ngựa quen rồi.
Cứ như vậy, Thiên Lý Mã của nàng phi nước đại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Chiến mã của các nữ võ sĩ dưới trướng của nàng cũng không có thần tuấn như vậy, chỉ sau một hồi, mười mấy võ sĩ tuột xa khỏi nàng.
Cũng may đây là đường lớn Huyền Vũ, cũng không có thích khách nào cả.
Ước chừng phi nước đại một hồi, công chúa Ninh Diễm mới nhớ lại, sau lưng mình còn một tên ngốc to con chạy theo, không biết gã đã vị văng tít nơi nào rồi.
Kết quả nhìn lại.
Đại Ngốc hướng sang nàng nhếch miệng cười.
Ngay bên cạnh, cách nàng không đến ba mét.
Công chúa Ninh Diễm tức khắc ngạc nhiên.
Thân thể cái tên ngốc to xác này làm bằng gì vậy?
Không chỉ lực lớn vô hạn, hơn nữa còn chạy nhanh như vậy?
Biết chân ngươi dài, nhưng đây cũng quá nhanh đi?
Thứ ta cưỡi là Thiên Lý Mã sao?
Phi chừng mấy dặm đường, ngươi lại không lao lực một chút nào chạy theo, hơn nữa còn giống như còn có thể chạy nhanh hơn nữa vậy?
Không lâu sau, công chúa Ninh Diễm cùng Đại Ngốc đã đến biệt viện họ Kim.
Đại Ngốc hăng hái bừng bừng vọt vào.
- Nhị Ngốc, ta đến, ta đến nè!
- Nửa năm này ta nhớ ngươi nhiều lắm đó!
- Sư phụ đi làm việc, quăng ta ở cổng kinh đô, ta liền tới tìm ngươi.
- Sư phụ nói tìm một người vợ để ta đi tương thân? Cái gì là tương thân hả?
- Sư phụ nói để ta và đồ đệ tông sư Ninh Khiết luận võ, ai là Ninh Khiết hả?
- Nhị Ngốc, Nhị Ngốc, Nhị Ngốc!
Đại Ngốc hưng phấn.
Hơn nửa năm nay, người mà gã nhớ nhất chính là Nhị Ngốc Thẩm Lãng.
Bây giờ cuối cùng cũng gặp được, vừa vọt vào biệt viện họ Kim, vừa hô lớn.
Kết quả, Thẩm Lãng không ở nhà.
Chỉ có tiểu Băng xinh đẹp vô song ở nhà, hơn nữa coi là nửa bà chủ.
Nàng lúc này thêu quần áo cho Thẩm Lãng, vì vậy nha đầu lẳng lơ này còn chưa ngủ.
Bởi vì nàng vốn đang hưng phấn hoàn toàn không cần ngủ, buổi tối sẽ ôm cô gia cùng nhau ngủ.
Nàng nhìn thấy Đại Ngốc đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó liếc một cái, không để ý chút nào, cũng không có ngạc nhiên kiểu tha hương ngộ cố tri.
Nha đầu kia chính là một kẻ cũng biết nịnh nọt, sau khi biến thành người đàn bà của Thẩm Lãng trong mắt nàng chỉ có Thẩm Lãng cùng Mộc Lan, ngay cả Kim Mộc Thông đều không để vào mắt chút nào, huống chi là Đại Ngốc.
Theo nàng, Đại Ngốc to con này chỉ có ăn uống là không ngu thôi.
Cũng may mà cô gia sau khi phú quý không ngại những thứ bạn cũ bần cùng này, đổi thành tiểu Băng ta đây, đã sớm làm như không quen cái thứ thân thích nghèo nàn này.
...
Huyện nha Vạn Niên!
Vị huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa này cũng không biết kẻ sai khiến phía sau vụ hỏa thiêu Thánh miếu chính là Thẩm Lãng, căn cứ cấp bậc của gã còn chưa đủ biết tuyệt mật như vậy.
Trên thực tế chỉ có quốc quân, Tô Nan cùng Tô Kiếm Đình biết.
Hơn nữa, gia tộc họ Tô tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Ngay bản thân quốc quân còn biết rõ mà chẳng thèm truy cứu, gia tộc họ Tô các ngươi ra bên ngoài tiết lộ không phải mất mặt à?
Lại không thể thực sự gán tội danh cho Thẩm Lãng, ngược lại sẽ để cho người ta cảm thấy Thẩm Lãng thật là lợi hại, lại bằng vào sức một mình chơi chết gia tộc họ Tô một lần.
Hơn nữa mấu chốt nhất lần này người khởi xướng hỏa thiêu Thánh miếu là công chúa Ninh Diễm, ngươi chẳng lẽ còn muốn đi truy cứu nàng à?
Vương Khải Khoa nghe được Thẩm Lãng lại dẫn đầu võ sĩ tới cướp ngục.
Gã đầu tiên là hết hồn, tiếp đó mừng rỡ.
Thẩm Lãng ngươi rõ ràng quá kiêu ngạo, ngươi cho là nơi này là thành Huyền Vũ của ngươi à?
Nơi này là kinh đô.
Ngươi dám tới cướp ngục?
Tự tìm đường chết.
Bá tước Huyền Vũ không gánh nổi ngươi, phế vật Ngũ vương tử cũng không giữ được ngươi.
Thẩm Lãng hướng Trần thị nói:
- Ta để cho người ta chuẩn bị cho các ngươi một chiếc xe ngựa, ngươi và chồng ngươi lập tức ra khỏi thành ra ruộng bắt đĩa ngay.
Trần thị đột nhiên hăng hái nói ra:
- Không cần đi ngoài thành đồng ruộng, phía sau huyện nha này có một cái ao, chỗ đó có rất nhiều đỉa, ta đây liền dẫn người đi vớt một chén.
Huyện lệnh Vương Khải Khoa ngạc nhiên.
Con ả này thật là độc ác, xem ra cái cực hình này ả đã sớm nghĩ từ lâu, thậm chí chỗ nào có đỉa cũng đã quan sát rồi.
- Đi thôi! - Vương Khải Khoa nói.
Trần thị cầm lấy khăn mặt ngồi xổm xuống lau, tiếp đó tràn đầy mê hoặc mà mặc quần áo, cất bước thướt tha ra ao vớt đỉa.
Con ả này quá ngon.
Vương Khải Khoa cảm thấy thân thể bản thân lợi hại như vậy đều có chút chịu không nổi.
Lúc đầu một trận nhỏ máu nhận thân đêm qua gã còn cảm thấy là Thẩm Lãng giở trò quỷ, hiện tại xem ra khả năng Dư Phóng Chu lúc trước bị cắm sừng có cũng rất lớn.
- Ngủ tiếp nàng mười lần, liền lập tức cắt đứt quan hệ.
- Bằng không, mười lăm lần!
- Bằng không, hai mươi lần?
Huyện lệnh Vương Khải Khoa thay quan phục, hít một hơi thật sâu, tiếp đó lớn tiếng quát lên:
- Bay đâu, tập kết toàn bộ binh mã? Đi nghênh chiến đạo tặc cướp ngục.
- Lập tức đi thông báo sở Thiên Hộ Vạn Niên, để cho bọn họ lập tức phái binh đến đây trợ giúp.
...
Thẩm Lãng kỳ thực chỉ có mang theo mấy chục tên võ sĩ.
Hơn nữa, hắn còn cố ý phân phó Lê Chuẩn công công ngồi ở trong kiệu.
Tiếp đó Thẩm Thập Tam dưới trướng ở bên ngoài kêu gào.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn!
Cổng của huyện nha Vạn Niên chợt mở ra.
Từ bên trong lao ra ngoài trên trăm tên nha dịch, cùng mấy chục tên võ sĩ của Thẩm Lãng giằng co.
- Ôi!
Ở trong kiệu Lê Chuẩn thở dài trong lòng một tiếng.
Cần gì chứ?
Ngươi trực tiếp để ta đi ra ngoài biểu diễn, như vậy thì nhanh chóng dễ dàng cứu ra Kim Mộc Thông không được sao?
Không nên chơi một màn như thế.
Nhưng Thẩm Lãng người này có cơ hội phải dằn mặt, không có cơ hội cũng muốn vờ vịt để tạo ra cơ hội.
Then chốt hắn còn tranh thủ khoét sâu vào chỗ hiểm người khác!
Hắn không chỉ cứu ra Kim Mộc Thông, còn tranh thủ giết chết vợ chông Dư Phóng Chu, còn muốn phải thừa cơ hại Vương Khải Khoa.
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa mặc quan phục ngũ phẩm, oai phong tám hướng đi ra.
- Thẩm Lãng, ngươi đây là muốn làm phản à?
Thẩm Lãng nói:
- Vương đại nhân, xin ngài lập tức mau thả thế tử phủ Bá tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
- Ha ha ha... - Vương Khải Khoa cười to nói:
- Mơ mộng hão huyền, Thẩm Lãng, ngươi cho là sự việc Thánh miếu bị đốt làm cho thiên hạ náo loạn xong xuôi, vụ án Kim Mộc Thông này coi như kết liễu à? Không có khả năng!
Tiếp đó, ánh mắt của gã hướng sang vết thương trên cổ Thẩm Lãng rồi nó nói:
- Ngày hôm nay ba mươi roi tại vương cung dễ chịu chứ? Hôm nay buổi sáng tại cổng vương cung cổng, hành vi như thằng hề của ngươi đã sớm truyền khắp toàn bộ kinh đô. Cũng chính là Hầu tước Tô Nan nhân từ, nể tình thân thiết không có cùng ngươi tính toán, bằng không thì không phải là ba mươi roi, ngươi sớm đã bị đánh chết!
Thẩm Lãng rụt cổ, dường như muốn ẩn dấu vết thương trên cổ.
Tiếp đó, hắn giống như ngoài mạnh trong yếu nói:
- Người nước Khương đốt cháy Thánh miếu chúng ta, người đọc sách thiên hạ không khỏi oán giận. Ngươi vẫn giam cầm thế tử phủ Bá tước Huyền Vũ chúng ta, đây là muốn làm gì? Đêm qua đã rõ ràng vụ án, là con độ cphụ Trần thị cưỡng bức làm bẩn thế tử phủ Bá tước Huyền Vũ chúng ta Kim Mộc Thông, nhỏ máu nhận thân đã sớm chân tướng rõ ràng, ngươi vẫn giam cầm Kim Mộc Thông, đến tột cùng ý gì?
Vương Khải Khoa nói:
- Thẩm Lãng ngươi không nên gấp, không nên gấp. Kim Mộc Thông rất nhanh sẽ muốn cung khai, đến lúc đó chính là bằng chứng như núi, dù ngươi có xảo quyệt đến đâu cũng lật không được án. Ở dưới quyết sách anh minh của quốc quân, vụ lộn xộn nơi Thánh miếu sẽ dẹp loạn thật nhanh, đến lúc đó thiên hạ thần dân vẫn sẽ đối với gia tộc họ Kim các ngươi ngàn người lên án, ngươi cho là chuyện chỉ đơn giản như vậy kết thúc à? Nằm mơ!
Thẩm Lãng nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi đến tột cùng không thả người sao?
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa nói:
- Không thả!
Thẩm Lãng lạnh lùng nói:
- Vương Khải Khoa lớn mật, ta đây là phụng ý chỉ của quốc quân tới thả ra Kim Mộc Thông, ngươi dám ngăn cản?
Vương Khải Khoa nói:
- Ý chỉ của quốc quân? Lấy ra đi?
Thẩm Lãng khí thế như yếu hẳn đi, giống như cứng họng không trả lời được vậy:
- Không có ý chỉ, thế nhưng ý kiến của quốc quân ta rõ, ngài muốn thả Kim Mộc Thông ngay lập tức.
- Ha ha ha ha... - Vương Khải Khoa cất tiếng cười to:
- Thẩm Lãng, ngươi thật to gan, dám vọng tự phỏng đoán tâm ý của bệ hạ. Ngươi thật đúng là sống không nhịn được, ngươi muốn cứu người à? Ngươi có gan thì cướp ngục đi!
Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Vương Khải Khoa, Kim Mộc Thông vô tội, hơn nữa vợ chồng Dư Phóng Chu phạm vào tội lớn ngập trời, ngươi không nên cố đánh lận con đen nữa.
Vương Khải Khoa rõ ràng cảm thấy buồn cười.
Vợ chồng Dư Phóng Chu phạm tội lớn ngập trời?
Chỉ bằng một tiểu thương nhân cũng xứng cái từ tội lớn ngập trời này?
Rõ ràng buồn cười!
Vương Khải Khoa khuôn mặt băng hàn nói:
- Thẩm Lãng, thả người là không thể nào, ta nói thêm câu nữa, có lá gan ngươi cướp ngục đi!
Thẩm Lãng giống như đang vùng vẫy phân vân, tiếp đó chợt cắn răng nói:
- Bay đâu, theo ta vọt vào, cứu thế tử Kim Mộc Thông ra!
Theo hắn ra lệnh một tiếng.
Sau lưng mấy chục tên võ sĩ chợt rút đao ra kiếm, hướng bên trong vọt vào.
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa mừng rỡ.
Động thủ, Thẩm Lãng cuối cùng động thủ.
Dưới chân quốc quân, Thẩm Lãng nhà ngươi cũng dám dẫn võ sĩ gia tộc đánh vào quan phủ, tương đương mưu phản a!
Lần này trên trời dưới đất, người nào cũng không thể nào cứu được ngươi!
Bọn ngươi chết đi!
Tiếp đó, Vương Khải Khoa lớn tiếng hạ lệnh quát:
- Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại!
Nha dịch đương nhiên là đỡ không được võ sĩ tinh nhuệ, dù cho nhân số nhiều gấp đôi.
Mà Vương Khải Khoa cũng chỉ là giả vờ chống đối.
Nhất định phải để cho Thẩm Lãng đập vào quan phủ, cướp ngục hoàn toàn biến thành sự thực.
Chỉ một lát sau sau đó, trên trăm tên nha dịch liền bị đánh ngã lăn quay.
Thẩm Lãng mấy chục tên võ sĩ dễ dàng đất vọt vào huyện nha Vạn Niên.
Việc này thành!
Vương Khải Khoa hân hoan.
Thẩm Lãng chết chắc rồi, chết chắc rồi!
Tiếp đó gã ra sức hô toáng lên:
- Bay đâu, bay đâu, đi sở Thiên Hộ, đi Binh Mã Ti, đi Xu Mật Viện, Thẩm Lãng tạo phản! Phủ Bá Tước Huyền Vũ tạo phản!
Gã hưng phấn toàn thân run lên.
Tức khắc, mười mấy người võ sĩ cưỡi khoái mã, đi báo tin nơi nơi.
Mà đại thái giám Lê Chuẩn ngồi ở trong kiệu, được đưa vào huyện nha Vạn Niên.
Ông cơ hồ là bụm mặt nhìn tất cả chuyện này.
Thật không có giới hạn, thật không có ranh giới.
Thẩm Lãng nhà ngươi dầu gì cũng là người cùng quốc quân chuyện trò vui vẻ, vậy mà xuống dưới làm việc lại chẳng có ranh giới cuối cùng.
Còn có huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa.
Tin tức của ngươi đến muộn mất rồi, ngươi biết Thẩm Lãng đêm qua làm cái gì không?
Ngươi biết sáng sớm hôm nay Thẩm Lãng làm cái gì không?
Nếu như ngươi biết, nhất định sẽ hù dọa đái trong quần.
Đáng tiếc Vương Khải Khoa thực sự không biết, gã chỉ nghe nói sáng sớm hôm nay Thẩm Lãng tại trước vương cung biễu diễn như một thằng hề, kết quả bị đánh ba mươi roi, xém chết.
......
Thẩm Lãng trực tiếp mang theo mấy chục tên võ sĩ, nhảy vào bên trong đại lao huyện nha cứu Kim Mộc Thông ra.
Lúc hắn vọt vào, Kim Mộc Thông vẫn còn ngáy khò khò.
Giật mình tỉnh giấc xong xuôi, gã phát hiện anh rể lại tới cướp ngục, tức khắc gần như sợ vãi đái.
- Tỷ phu, tỷ phu đây là cướp ngục? Tuyệt đối không nên, tuyệt đối không nên!
- Đệ sống ở trong tù không có gì, bọn họ không dám giết đệ,nhiều nhất là bịmột chút tội. Nếu như tỷ phu dám cướp ngục đó chính là làm phản.
- Đệ có thể gặp chuyện không may, tỷ phu nhất định không xảy ra chuyện gì. Gia tộc họ Kim có thể không có đệ, nhưng không thể không có tỷ phu!
- Tỷ phu quan tâm đối với đệ thì đệ sẽ nhớ kỹ, có người nhà như tỷ phu vậy đệ đời này đều đáng giá, đệ không đi ra, đệ liền sống ở trong tù, tỷ phu đi nhanh lên, tuyệt đối không nên cướp ngục.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.
Ai nói thằng nhóc mập ngốc?
Nó rõ ràng rất hiểu chuyện mà!
Thẩm Lãng vung tay lên nói:
- Cứu thế tử đi.
Tiếp đó, Thẩm Thập Tam cùng võ sĩ gia tộc tiến lên, trực tiếp sẽ phải kéo Kim Mộc Thông ra.
- Đệ không đi, đệ không đi!
- Tỷ phu không nên cướp ngục, tỷ phukhông nên cướp ngục!
Tên mập ra sức ôm song sắt, quyết không đi.
Kết quả, rõ ràng bị Thẩm Thập Tam đám người mang đi.
.........
Đến khi đám người Thẩm Lãng lao ra khói nhà ty, tới đi ra bên ngoài sân đã có quân đội đứng đầy chi chít.
Xung quanh một sở Thiên Hộ dốc toàn bộ lực lượng.
Tầm hơn một nghìn người, bao vây cả viện chật như nêm cối, bao vây mấy chục tên võ sĩ của Thẩm Lãng không có một khe hở.
Thẩm Lãng hưng phấn hết sức!
Vương Khải Khoa cuối cùng đã lôi kéo toàn bộ quan viên chung quanh đến một lượt, cuối cùng có một cảnh tượng hoành tráng.
Lúc này, Dư Phóng Chu cùng vợ Trần thị vọt ra, chỉ vào Thẩm Lãng cao giọng nói:
- Huyện lệnh đại nhân, Thẩm Lãng cướp ngục, Thẩm Lãng cướp ngục!
Trần thị đưa ánh mắt nhìn phía Thẩm Lãng tràn đầy vô hạn thù hằn.
Đêm qua chính là tên tiểu bạch kiểm này mang cho ả nhục nhã vô tận.
Mà ánh mắt Dư Phóng Chu hưng phấn đến mức như sắp được ăn thịt người vậy.
Gã là một kẻ mê làm quan, đương nhiên biết tính nghiêm trọng của cướp ngục.
Huống chi đây là kinh đô, Thẩm Lãng mang theo tư quân phủ Bá Tước Huyền Vũ tới cướp ngục, đây hoàn toàn là làm phản!
Thẩm Lãng chết chắc rồi!
Ha ha ha ha!
Đến bây giờ Dư Phóng Chu cũng không biết vì sao đêm qua nhỏ máu nhận thân sẽ sai lầm, nhưng nhất định là cái tên Thẩm Lãng nghiệt súc này gây nên.
Hôm nay tên súc sinh này cuối cùng phải xui xẻo, trời cao có mắt.
Trên thực tế Dư Phóng Chu cũng đặc biệt kỳ quái, Thẩm Lãng hẳn là vô cùng thông minh, làm sao sẽ làm ra sự việc cướp ngục hả?
Thẩm Lãng đưa mắt sang thứ trong tay bà vợ của Dư Phóng Chu Trần thị nhìn một cái.
Trong tay con ả này đang cầm một cái chén, trong chén chi chít đỉa, có chừng mấy trăm con đang ngọ nguậy, nhìn qua thật ghê tởm.
Thẩm Lãng là kẻ sợ đủ thứ, sợ nhất là những con động vật thân mềm như đám đỉa này.
Tiếp đó, dâng lên chính là vô cùng phẫn nộ.
Thật là một con độc phụ tàn nhẫn, những con đỉa hiển nhiên là cấp cho Kim Mộc Thông.
Đây là muốn vu oan giá hoạ, đây là muốn tra tấn với Kim Mộc Thông, hơn nữa phía ngoài nhìn không ra vết thương.
Đáng sợ hơn là sau khi nuốt những con đỉa này, dù cho rót nước muối giết chết những thứ đỉa này, thế nhưng cũng giết không chết sán lá máu ký sinh bên trong đỉa.
Ở thế giới này, Thẩm Lãng cũng không tìm được thuốc tiêu diệt sán lá máu.
Đến lúc đó ngay cả cái tên thánh thủ phụ khoa như Thẩm Lãng cũng không cứu sống Kim Mộc Thông.
Tên mập ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ngươi lại muốn hại chết nó sao?
- Vương đại nhân, ta phụng mệnh lệnh quốc quân đến mang Kim Mộc Thông đi, ngài đây là muốn kháng chỉ à?
- Ha ha ha... - Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa nói:
- Thẩm Lãng đều đến lúc này, ngươi còn dám nói đây là ý chỉ của quốc quân? Thánh chỉ thì sao? Ngươi lấy ra, lấy ra...
Đương nhiên không có thánh chỉ!
Vương Khải Khoa lạnh lùng nói:
- Cái tên ở rể Thẩm Lãng của phủ Bá Tước Huyền Vũ, giả truyền thánh chỉ, phạm vào tội khi quân. Dẫn tư quân gia tộc họ Kim, tiến đánh huyện nha Vạn Niên, cướp ngục cướp người, tương đương mưu phản, bắt lại cho ta! Nếu như cãi lời, giết chết bất luận tội!
- Dạ!
Hơn một nghìn tên lính sở Thiên Hộ Vạn Niên cùng hét lớn.
Tiếp đó, chợt rút đao ra kiếm, giương cung cài tên ngắm bắn Thẩm Lãng chờ mấy chục tên võ sĩ.
Thẩm Lãng lạnh lùng nói:
- Vương Khải Khoa, ngươi thật sự muốn kháng chỉ à?
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa cười gằn nói:
- Động thủ!
Tức khắc, hơn mấy trăm ngàn tên lính vọt tới.
Lúc này, bên trong kiệu đại thái giám Lê Chuẩn tằng hắng một cái.
Bây giờ ta có thể đi ra rồi chứ?
Thẩm Lãng à, cái không khí này của ngươi chắc cũng thích hợp làm nền rồi đó, khi ngươi muốn bẫy người ta thì hỏa hầu cũng gần như vậy.
Ngày hôm nay ta bị đánh, cái mông đều nở hoa rồi, rõ ràng ngồi không yên.
Ông ta chậm rãi từ bên trong kiệu mặt đi ra.
Cất cao giọng nói:
- Quốc quân khẩu dụ, vụ án của Kim Mộc Thông hư hư ảo, lệnh cho huyện lệnh Vạn Niên lập tức thả người vô tội!
- Quốc quân giải thích, thương nhân Dư Phóng Chu mất trí, một mình buôn bán 《 Đông Ly Diễm Sử 》, tru diệt toàn tộc!
Tức khắc, cả người Vương Khải Khoa giống như sét đánh vậy.
Không thể tin nổi mà nhìnLê Chuẩn.
Gã đương nhiên là biết vị đại thái giám này, đại thái giám tâm phúc của quốc quân.
Hoá ra, thật sự có quốc quân khẩu dụ, thật sự có!
Điều này, điều này sao có thể đượ vcậy?
Mà Dư Phóng Chu càng hoàn toàn mất đi toàn bộ phản ứng.
《 Đông Ly Diễm Sử 》, ta lúc nào đã bán quyển sách này hả?
Năm rồi đã bán quyển sách《 Đông Ly Ký 》này, hơn nữa thiếu chút nữa để ta phá sản đến bước đường cùng, nếu như không phải quyển《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》của Kim Mộc Thông này, nhà họ Dư của ta đã hoàn toàn xong đời.
Chính là ta nào có lá gan bán 《 Đông Ly Diễm Sử 》 hả? Ta không muốn sống nữa à?
Ở trong đó cũng đều là cảnh phòng the, hơn nữa viết cũng là hoàng hậu, hoàng thái hậu đế quốc Đại Viêm.
- Đây nhất định là vu oan hãm hại, đây là hãm hại, Vương đại nhân ơi, người hãy đi tra rõ.
Mà bà vợ Trần thị của gã chỉ vào Thẩm Lãng, nói:
- Là ngươi, nhất định là ngươi hãm hại nhà chúng ta.
Gã hướng Vương Khải Khoa nói:
- Vương đại nhân, nhất định là Thẩm Lãng cầm 《 Đông Ly Diễm Sử 》 bỏ vào hiệu sách nhà chúng ta, nhất định là hắn vu oan hãm hại chúng ta, ngài nên vì ta lấy lại công đạo!
Thẩm Lãng tiến lên, hướng Thẩm Thập Tam nói:
- Đè lại đôi vợ chồng Dư Phóng Chu này.
Thẩm Thập Tam cùng mấy tên võ sĩ tiến lên, chợt đè hai vợ chồng Dư Phóng Chu quỳ trên mặt đất.
Thẩm Lãng cầm lấy chén đỉa nọ:
- Đây là cái gì hả? Nhóc mập rất đáng yêu, nó chắc đầy đủ dinh dưỡng mà.
Trong phút chốc.
Bà vợ của Dư Phóng Chu Trần thị sợ đến hồn phi phách tán.
- Lòng tham không đáy! - Thẩm Lãng nói:
- Kim Mộc Thông à, đệ phải nhớ kỹ, nhìn thấy người đáng thương, có thể thoáng cảm thương, loại chuyện cải biến vận mệnh này không nên làm bừa, hiểu chưa?
Trần thị quỳ trên mặt đất, ra sức dập đầu nói:
- Thẩm công tử, ta sai rồi, ta sai rồi! Ta sẵn lòng tố giác vạch trần, Dư Phóng Chu bảo ta hãm hại Kim Mộc Thông, là hắn rót tình dược cho Kim Mộc Thông, tiếp đó để ta ép buộc làm bẩn Kim Mộc Thông, cũng là hắn ép ta làm.
- Ta còn muốn vạch trần, huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa biết chuyện, hắn cũng là đồng lõa, hắn là hãm hại thế tử phủ Bá tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông đồng lõa. Ta muốn cáo trạng, ta muốn cáo trạng, huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa cường bạo ta, hai lần, tầm hai lần.
Trần thị điên cuồng trả đũa.
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Ta đã không chú ý chân tướng, cũng không có ai quan tâm chân tướng, Thập Tam, bóp miệng của ả nào!
Thẩm Thập Tam tiến lên, bóp miệng Trần thị.
Ả cắn răng thật chặt, hoàn toàn gỡ không ra.
Thẩm Thập Tam trực tiếp gỡ rớt khớp hàm của ả
Thẩm Lãng liền cho nửa chén đã còn lại vào trong miệng ả.
- .........
Tự làm tự chịu, cần người ắc có người!
Bên cạnh Dư Phóng Chu toàn thân run rẩy, nhìn Thẩm Lãng run rẩy nói:
- Vô độc bất trượng phu, vô độc bất trượng phu, ta không hối hận, ta không hối hận......
Thẩm Lãng rưới nửa chén đĩa còn lại vào bụng Dư Phóng Chu.
Bên cạnh huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa, tức khắc nằm liệt trên đất, toàn thân run rẩy.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, hừng đông bốn giờ liền viết xong, thật là cao hứng, hu hu hu! Ngày hôm nay ba chương hơn một vạn chín ngàn chữ!
Ca ca tỷ tỷ, các đệ đệ muội muội? Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, tiểu Cao nước mắt đều phải tuôn ra!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đang chạy bài thu hoạch, đã thế sáng khách đến nhà, tối hàng xóm lại bắt loa hát karaoke, không cách nào tập trung mần ăn gì được, huhu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]