Chương trước
Chương sau
Thời kỳ ủ virus đậu mùa tầm chừng mười ngày.

Kỳ thực trước đó hai ngày cũng đã có người bị lây, chỉ bất quá đặc biệt thưa thớt, hơn nữa bản thân người bị lây bệnh cũng không cảm thấy là đậu mùa, còn tưởng rằng chẳng qua là bệnh sởi bệnh thuỷ đậu thông thường.

Vì vậy trong pháo đài có chừng hai vạn đại quân, cộng thêm những binh lính này lại không thích sạch sẽ, bình thường bị một lần bệnh sởi, thuỷ đậu vô cùng thường, trên cơ bản mỗi ngày đều có mấy chục người bị.

Mãi cho đến hôm qua, trong quân đại quy mô bạo phát, lúc này mới đưa tới đại phu trong quân chú ý.

Bọn họ liếc mắt liền nhìn ra cái này là bệnh đậu mùa, tiếp đó tức khắc hồn phi phách tán, bởi vì bọn họ mình cũng sợ bị nhiễm.

Nhưng mà mấy vị đại phu trong quân coi như là thông minh, không có công khai tin tức này, mà là trực tiếp hồi báo cho Trịnh Đà.

- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

- Thẩm Lãng, nhất định là gian kế của tên súc sinh Thẩm Lãng này?

- Không, không thể là Thẩm Lãng, là Tô Nan, nhất định là Tô Nan.

- Ta liền cảm thấy kỳ quái, hắn làm sao cứ dễ dàng nhường tòa thành cho ta như vậy?

Trịnh Đà chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Ông ta đủ cẩn thận, trước phái đội cảm tử vào đây, tiếp đó phái con trai Trịnh Long vào đây, cuối cùng mình mới vào.

Hơn nữa bất kỳ rau dưa, lương thực, thịt thà gì trong phủ Hầu tước đều trước tiên cho đám người già đàn bà trẻ em họ Tô ăn trước, nước cũng để cho bọn họ uống trước, đợi chừng hai ba ngày hoàn toàn không có chuyện lúc này mới để đại quân ăn lương thực trong phủ Hầu tước.

Đối với bệnh đậu mùa, Trịnh Đà cũng không phải là không có phòng ngự.

Kiểm tra qua khắp mọi ngõ ngách phủ Hầu tước, quả thực không có bệnh nhân đậu mùa còn sống.

- Bịch, bịch...

Trịnh Đà đau khổ vỗ vào đầu của mình.

Ông ta vốn nên nghĩ đến điểm này, đến Tô Nan sẽ không dễ dàng mà trao tòa thành cho ông ta.

Thế nhưng ông ta thực sự không cách nào từ chối.

Gia tộc họ Trịnh là quý tộc kiểu mới, không có đất phong cùng tòa thành chân chính.

Cho nên khi cái tòa thành hàng đầu thiên hạ như phủ Hầu tước Trấn Viễn phóng ở trước mặt của hắn, ông ta làm sao không chiếm lĩnh kia chứ?

Vàng ở cung vua Khương với Tô Nan có lực hấp dẫn bao lớn.

Vậy lực hấp dẫn tòa thành phủ Hầu tước Trấn Viễn với Trịnh Đà vượt qua gấp mười lần.

Đương nhiên Trịnh Đà, Trịnh Long không lo lắng, bởi vì bọn họ đã chủng ngừa đậu mùa, đã có thể tránh đậu mùa, chỉ bất quá không có tiêm chủng mở rộng trong quân.

Trừ Khương quốc cùng gia tộc họ Tô ra, kỳ thực thiên hạ cũng không có đại quy mô chủng ngừa đậu mùa.

Một là tình trạng vệ sinh phương đông các nước phải tốt hơn rất nhiều, dù cho có người bị nhiễm bệnh đậu mùa, cũng rất ít đại quy mô bạo phát tình hình dịch bệnh đậu mùa.

Hai là toàn quân chủng ngừa đậu mùa cũng không phải một một tướng lãnh định đoạt, cần qua triều đình đồng ý, mà đề nghị này tại triều đình xem ra cũng không phải quan trọng nhất.

Thậm chí nói một câu khó nghe, gần đây triều đình Việt quốc sứt đầu mẻ trán, còn có người nào chú ý đến chuyện chủng ngừa đậu mùa kia chứ?

Dù sao cũng lúc trước tình hình dịch bệnh đậu mùa là bạo phát ở Khương quốc, vừa không có bạo phát ở trên đầu Việt quốc.

Phải làm sao? Phải làm sao?

Trịnh Đà cả người rét run.

Rõ ràng trời giáng tai họa bất ngờ!

- Bây giờ cách ly, còn kịp không? - Trịnh Đà bèn hỏi.

Quân y lắc đầu, mỗi một quân doanh đều có bệnh nhân đậu mùa, ý vị này trên cơ bản trong cơ thể mỗi người đều bị lây, chỉ bất quá còn chưa có bộc phát ra mà thôi, hay hoặc là có người từng bị bệnh đậu mùa, cho nên có khả năng miễn dịch.

Trịnh Đà nói:

- Vậy đến tột cùng sẽ chết bao nhiêu người?

Quân y nói:

- Nếu như đặt ở Khương quốc, sẽ chết tám chín thành trở lên, nếu như là quân doanh Bạch Dạ Quan lúc trước, sẽ chết chừng bảy thành, thế nhưng ở phủ Hầu tước Trấn Viễn mới có thể sống một nửa.

Bệnh nhân đậu mùa có thể sống sót hay không, quan trọng nhất là nhìn xem số trời có phải nhiễm loại trầm trọng hay không.

Thứ nhì chính là điều kiện chữa bệnh.

Nếu như có đầy đủ thuốc, điều kiện cũng đủ tốt, như vậy b xác suất biến chứng tử vong sẽ giảm thiểu.

Mà điều kiện phủ Hầu tước Trấn Viễn cũng rất tốt.

Chết một nửa à?

Trịnh Đà nhắm hai mắt lại, kết quả này cũng không tệ.

Hơn nữa bệnh đậu mùa, chu kỳ từ bùng nổ đến chết rất ngắn, cái này có thể cũng là một tin tức tốt.

Không bao lâu sẽ xuất hiện kết quả.

Đến lúc đó nếu như trong tay ông ta còn có một vạn quân đội thì phòng thủ phủ Hầu tước Trấn Viễn vẫn dư sức.

Ngắn ngủi hơn mười ngày, Ninh Nguyên Hiến muốn điều động đại quân tới tiêu diệt ông ta cũng không kịp.

Nhưng việc cấp bách nhất, chính là phải lập tức tiêu diệt Thẩm Lãng.

Bằng không bệnh đậu mùa bùng nổ khắp tòa thành, tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này nhất định sẽ mượn cơ hội làm mưa làm gió.

Hơn nữa đến khi bệnh đậu mùa lan tràn trên diện rộng, mỗi một sĩ binh đều có thể phát sốt, toàn thân ngứa ngáy khó chịu, căn bản là không đánh được gì.

Trịnh Đà bèn hỏi:

- Bây giờ bệnh nhân bị nhiễm đậu mùa có bao nhiêu người?

Đại phu trong quân nói:

- Đã phát hiện có mấy trăm người, thế nhưng còn đang gia tăng.

Trịnh Đà nói:

- Tin tức này không cần nói cho bất luận kẻ nào, liền nói cho những binh lính kia bị nổi sởi.

- Vâng!

Trịnh Đà hét lớn:

- Máy bắn đá cỡ lớn lắp đặt xong chưa?

Trịnh Long nói:

- Có thể còn cần hai ngày.

Trịnh Đà nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ngày mai nhất định phải lắp đặt xong máy bắn đá, bằng không liền giết mỗi tên thợ này, mỗi một tên đều là phường trộm cướp chỉ biết dùng mánh lới.

- Vâng!

- Chúng ta chỉ có thời gian một ngày, ngày mai cùng Thẩm Lãng quyết chiến, nhất định phải chém giết sạch sẽ tên tiểu súc sinh này!

...

Ở phía dưới đồ đao, trên một trăm thợ đẩy nhanh tiến độ làm việc nhanh rất nhiều.

Ngày kế, mười mấy máy bắn đá đã hoàn toàn lắp đặt hoàn tất.

Trịnh Đà hạ lệnh cho những binh lính nổi mụn nhọt ở trong doanh trại nghỉ ngơi, ông ta tự dẫn đầu năm nghìn đại quân, bảo hộ mười mấy máy bắn đá ra phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Cái địa hình quái đàn này.

Tòa thành bên ngoài thực sự cũng chỉ có một con đường, hoàn toàn không thi triển được, con đường rộng bảy tám mét này, tối đa chỉ có thể đặt hai cỗ máy bắn đá song song.

Hơn nữa năm nghìn quân đội cũng căn bản là mở không tràn ra được.

Trịnh Đà quẳng một nghìn tinh nhuệ ở phía trước bày trận, bảo hộ máy bắn đá phía sau.

Mười máy bắn đá dọn xong xuôi, sau đó dùng tận dụng tất cả sức lực mở ra.

Làm xong tất cả chuyện này cũng thật không dễ dàng.

Cái chỗ chật hẹp quỷ quái này quả thực giống như Mandala trong vỏ ốc (*) vậy.

(*) Nguyên tác ghi loa si lí diện tố đạo tràng (nghĩa là đạo trường trong vỏ ốc),thế nhưng đạo trường tiếng Phạn là Mandala, là một hình vẽ biểu thị vũ trụ trong cái nhìn của một bậc giác ngộ. Toàn bộ câu này có thể hiểu để chỉ làm chuyện phức tạp ở chỗ đơn sơ chật hẹp.

Bây giờ cuối cùng lắp đặt hoàn tất, cuối cùng có thể đại khai sát giới.

Cuối cùng có thể điên cuồng đập mọi thứ ra cám.

Đầu đường phía trước, quân đội Thẩm Lãng dày đặc như thế, chỉ cần ai trúng một tảng đá lớn, sẽ xuất hiện thương vong khổng lồ.

- Chuẩn bị!

Trịnh Long ra lệnh một tiếng.

Toàn bộ máy bắn đá được điều chỉnh cuối cùng, đại lực sĩ đặt hòn đá trăm cân lên bệ phóng.

Sẽ phải chuẩn bị bắn.

Nhưng mà vào lúc này.

Bên trong quân của Thẩm Lãng bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng huýt gió.

Tiếp đó, giải tán lập tức, lui về phía sau thật nhanh!

Trong chốc lát, liền trực tiếp rời khỏi những trong tầm bắn của máy bắn đá này, trực tiếp trú đóng ở giao lộ kế tiếp.

- Mẹ kiếp! - Trịnh Long mắng to.

- Đại quân tiến tới ba trăm bước!

- Thu hồi máy bắn đá!

Tiếp đó đại quân họ Trịnh tiến tới ba trăm bước.

Mười mấy máy bắn đá cũng theo sau.

Lại một lần nữa mở ra, lại một lần nữa để lên tảng đá chuẩn bị bắn.

Nhưng mà...

Quân đội Thẩm Lãng lại một lần nữa giải tán lập tức, lại một lần nữa thối lui đến giao lộ kế tiếp.

Cứ như vậy vòng đi vòng lại.

Trịnh Đà cùng Trịnh Long gần như muốn bùng nổ cơn giận.

Quân đội Thẩm Lãng thật giống như đùa giỡn bọn họ vậy.

Chờ chúng thật vất vả chuẩn bị mười mấy máy bắn cho xong định bắn ra, bọn họ lập tức lui.

Tầm năm sáu canh giờ, sau đó bắn bốn năm lần, thế nhưng kết quả chiến đấu gần như là số không.

Tầm một ngày!

Đã bị Thẩm Lãng trêu đùa thỏa thích.

Mười mấy đài máy bắn đá bày ra lại thu về, thu về lại bày ra, tầm nhiều lần, đều bị giày vò điên rồi.

Nhưng mà vậy cũng là đạt được mục tiêu của Trịnh Đà, đuổi Thẩm Lãng ra khỏi khu vực chật hẹp này, đi tới vùng đất trống.

Như thế hai vạn đại quân của ông ta có thể tiến hành đại quy mô bao vây tiêu diệt.

Bất quá hôm nay hiển nhiên không được, bởi vì trời tối!

Trịnh Đà hạ lệnh, năm nghìn đại quân đóng quân tại chỗ, đại quân đến sau sẽ tập kết đằng xa.

Hết đội quân này đến đội quân khác của họ Trịnh từ trong tòa thành đi ra, tập kết ở khu vực trống dưới chân núi.

Cuối cùng tầm một vạn năm ngàn đại quân, hình thành ưu thế tuyệt đối với hai nghìn kỵ binh của Thẩm Lãng, thậm chí số lượng kỵ binh cũng là ước chừng gấp đôi quân Thẩm Lãng.

Chỉ cần chờ đến sáng có thể với Thẩm Lãng phát động công kích.

Thậm chí bốn ngàn kỵ binh Trịnh Đà bất cứ lúc nào đều chờ sai khiến, chỉ cần đại quân của Thẩm Lãng bỏ chạy, lập tức liền truy sát tới.

Buổi tối bất lợi cho tác chiến, nhưng là bất lợi cho bỏ chạy.

Trịnh Long nói:

- Phụ thân, ngày mai Thẩm Lãng có chạy trốn hay không?

Trịnh Đà nói:

- Bây giờ ta ngược lại hy vọng hắn bỏ chạy, để họ Trịnh chúng ta vượt qua nguy cơ bệnh đậu mùa lần này.

Kỵ binh Khương quốc có một ưu điểm, đặc biệt am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, thế nhưng cũng có một khuyết điểm, đó chính là chiến mã thấp bé, sức chịu đựng cũng đủ mạnh mẽ, thế nhưng tốc độ chạy nước rút không đủ nhanh.

Mà kỵ binh chủ lực Việt quốc cũng là loại ngựa cao lớn, tốc độ chạy nước rút thật nhanh.

Trong đó ở cự ly ngắn, kỵ binh chủ lực dưới trướng Trịnh Đà có ưu thế, một khi kỵ binh Khương quốc để lộ sau lưng cho kỵ binh Trịnh Đà, vậy là vô cùng bất lợi.

Cho nên, kỵ binh Khương quốc của Thẩm Lãng từ đầu đến cuối cùng Trịnh Đà bảo trì khoảng cách tương đối dài.

Trong quân doanh Trịnh Đà, tin tức xấu không ngừng truyền đến.

Hôm nay bệnh đậu mùa bùng nổ mãnh liệt mà còn tập trung.

Hôm qua chỉ hơn ba trăm người, ngày hôm nay lập tức bùng đến hơn một nghìn người.

Hơn nữa đại phu trong quân nói cho Trịnh Đà, ngày mai còn có thể càng nhiều hơn.

Bọn họ mặc dù không hiểu được thời kỳ ủ virus đậu mùa, thế nhưng quy luật cơ bản có thể biết.

Hơn nữa đáng sợ nhất là, mấy n quân y cũng có người bị nhiễm đậu mùa.

Mặc dù Trịnh Đà lần nữa nói rõ, đây là một loại bệnh sởi, sẽ có tính chất truyền nhiễm nhất định, nhưng không có nguy hiểm tánh mạng.

Nhưng trong quân vẫn còn có người bàng hoàng.

Nhưng mà vào lúc này.

Trong quân doanh của Thẩm Lãng trong bỗng nhiên vang lên một tiếng rống to:

- Quân đội của Trịnh Đà, các ngươi bị bệnh đậu mùa, các ngươi bị đậu mùa!

Đây là giọng của Đại Ngốc.

Ngay, sau đó hai nghìn người cùng kêu lên:

- Các ngươi bị đậu mùa, các ngươi bị đậu mùa.

Tức khắc trong quân Trịnh Đà đại loạn.

Có chút binh sĩ sợ chết, đã sớm hoài nghi có phải mình bị đậu mùa hay không.

Lúc này bị quân đội Thẩm Lãng kêu toáng lên, tức khắc tràn đầy sợ hãi.

Trịnh Đà kinh hãi.

Tiểu tặc Thẩm Lãng này làm sao mà biết được hả?

Ngày hôm nay ban ngày, quân đội ông ta mang đến, toàn bộ là khỏe mạnh hoàn hảo, nhìn không ra bị đậu mùa.

Ngay, sau đó trong quân doanh Thẩm Lãng, Đại Ngốc hô:

- Tô Nan đã gieo độc đậu mùa ở kho lương và thượng nguồn, kế tiếp bùng nổ đậu mùa ngày càng lan rộng, càng ngày càng nhiều!

- Mỗi người đều ăn lương thực, uống nước bên trong phủ Hầu tước Trấn Viễn lương thực, cho nên mỗi huynh đệ đều có thể nhiễm bệnh!

- Các huynh đệ có từng biết Khương quốc bạo phát dịch bệnh đậu mùa à? Các huynh đệ cũng biết là ai chữa khỏi à?

- Là Thẩm Lãng ta đây!

- Các huynh đệ trong quân đội Trịnh Đà, các huynh đệ muốn sống à? Vô cùng đơn giản, chỉ cần cởi áo giáp, ném xuống vũ khí, đi tới bên Thẩm Lãng ta đây, ta là có thể ban thần dược cho, có thể chữa khỏi bệnh đậu mùa cho các huynh đệ.

Rõ ràng làm khó Đại Ngốc, nhiều chữ như vậy mà không thể nói sai.

Mà Trịnh Đà ở bên cạnh ra sức bác bỏ “tin đồn”.

- Các huynh đệ, các ngươi không nên trúng quỷ kế của Thẩm Lãng, các ngươi được căn bản cũng không phải bị đậu mùa, chẳng qua là ban sởi thông thương. Nếu như là bệnh đậu mùa, vậy Trịnh Đà ta đây vì sao không sợ, vì sao không chạy hả?

Nghe những lời này, tất cả mọi người thoáng an tâm.

Nhưng mà một lát sau, trong quân doanh Thẩm Lãng lại một lần nữa truyền đến giọng của Đại Ngốc.

- Trịnh Đà cùng Trịnh Long đương nhiên không biết sợ bệnh đậu mùa, bởi vì hai người đã sớm chủng ngừa đậu mùa, mỗi người phủ Hầu tước Trấn Viễn cũng đều chủng ngừa bệnh đậu mùa, cho nên cả đời cũng sẽ không bị nhiễm bệnh đậu mùa.

- Các huynh đệ trong quân của Trịnh Đà, chủ soái Trịnh Đà che giấu chân tướng, hơn nữa không trị liệu cho các huynh đệ ông ta muốn các huynh đệ chết đấy!

Vốn dĩ đại quân Trịnh Đà đang bàng hoàng, lúc này càng thêm sợ hãi vô cùng.

Kế tiếp, hai ngàn người trong quân doanh Thẩm Lãng cùng kêu vang:

- Bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa!

Trịnh Đà không thể nhịn được nữa hét lớn:

- Toàn bộ kỵ binh lên ngựa, chém giết sạch sẽ tên giặc Thẩm Lãng kẻ này.

Trịnh Long nói:

- Phụ thân, ban đêm tác chiến bất lợi.

Trịnh Đà nói:

- Ta có thể không biết sao?

Thế nhưng hiện tại trong quân đội bàng hoàng, nếu như không thừa dịp một chút sĩ khí cuối cùng giết một trận, chờ ngày mai bệnh đậu mùa bạo phát được càng thêm nghiêm trọng, thì càng thêm không cách nào đánh trận nổi.

Nhưng mà, kỵ binh Trịnh Đà mới vừa tập kết.

Thẩm Lãng bên kia liền đốt vô số cây đuốc, toàn bộ kỵ binh Khương quốc đều lên ngựa, bắt đầu lao điên cuồng chạy trốn.

- Đuổi, đuổi, đuổi...

Trịnh Đà hạ lệnh, tiếp đó bốn ngàn kỵ binh ông ta cuồng truy kích.

Chiến mã của họ quả thật cđồ sộ rất nhiều, tốc độ chạy nước rút cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng ở đây cũng buổi tối, chiến mã thấy đường không rõ lắm, bản năng không dám toàn lực chạy băng băng.

Hơn nữa kỵ binh Thẩm Lãng sớm bỏ chạy thật lâu.

Tuy rằng kỵ binh Trịnh Đà đuổi càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Thế nhưng sức lực chạy nước rút của chiến mã đã nhanh chóng tiêu hao hết, tốc độ dần dần chậm lại.

Mà tay Thẩm Lãng đê tiện, nhìn thấy kỵ binh Trịnh Đà chậm lại, bọn họ cũng chậm lại, từ đầu đến cuối duy trì ở trong một khoảng cách.

Tiếp đó, hai ngàn người cùng kêu lên hô to:

- Bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa!

Rất nhiều người trong bốn ngàn kỵ binh còn chưa phát bệnh đậu mùa, nhưng trong cơ thể đã có virus.

Thẩm Lãng bên này hết lần này đến lần khác mà kêu vàng, tạo thành ám chỉ tâm lý mãnh liệt.

Rất nhiều người cảm thấy thân thể vô cùng ngứa ngáy, tiếp đó một lần đụng chạm, lại thực sự phát hiện bệnh sởi, tức khắc gần như hồn phi phách tán.

Thoáng nghỉ ngơi xong!

Trịnh Đà lại hạ lệnh kỵ binh xung phong.

Nhưng kỵ binh Thẩm Lãng lại bắt đầu bỏ chạy, vĩnh viễn không thèm tiếp chiến.

Cứ như vậy trên đường đuổi, trên đường chạy.

Thời gian cả đêm giống như chơi trốn tìm vậy, ước chừng đuổi trên trăm dặm kết quả dám không đánh được trận nào.

Hai đội quân đều kiệt sức.

Thế nhưng quân đội Thẩm Lãng mang tâm lý đùa giỡn, mà kỵ binh Trịnh Đà thì lòng tràn đầy vô cùng lo lắng, gần như tan vỡ!

Trời sắp sáng!

Quân đội Thẩm Lãng bỗng nhiên không đùa giỡn kỵ binh Trịnh Đà, bắt đầu hướng một chỗ phóng đi.

- Phụ thân, còn đuổi không hay không? - Trịnh Long bèn hỏi.

Trịnh Đà lắc đầu nói:

- Không thể đuổi, trời sắp sáng.

Một khi hừng đông, kỵ binh dưới trướng ông ta liền sẽ phát hiện trên mặt rất nhiều người nổi đậu, bóng ma sợ hãi đậu mùa sẽ hoàn toàn che phủ xuống.

Cho đến lúc này sĩ khí sẽ hoàn toàn hỏng mất.

- Trở lại, nhanh đi về! - Trịnh Đà run rẩy nói.

Ông ta đương nhiên không cam lòng, một đêm này rõ ràng nín rất nhiều thịnh nộ.

Tên súc sinh nhỏ nhoi Thẩm Lãng, sẽ có một ngày phải bằm thây ngươi thành vạn đoạn, băm thành muôn mảnh!

- Đại quân trở về doanh, đại quân trở về doanh!

Trịnh Đà ra lệnh một tiếng.

Bốn ngàn kỵ binh tràn trề mệt mỏi chầm chậm trở về đại doanh.

Sau một lát.

Trời đã sáng!

Rất nhiều kỵ binh hoảng sợ phát hiện, có ít người trên mặt đã mọc đầy nốt đậu.

- Ngươi cũng có, ngươi cũng có!

- Trời ạ, trên mặt rất nhiều.

- Bệnh đậu mùa, cái này là bệnh đậu mùa.

Thời kỳ ủ bệnh vừa qua, hầu hết người bị nhiễm đã phát bệnh.

Trịnh Đà hét lớn:

- Về tòa thành, sẽ tòa thành tiến hành trị liệu.

Đúng nhưng mà vào lúc này.

Phía sau truyền đến xem ra một tràn âm thanh the thé quỷ dị.

Kỵ binh Khương quốc của Thẩm Lãng bắt đầu điên cuồng mà truy sát.

Hơn nữa tốc độ rất nhanh vô cùng.

Bởi vì kỵ binh Thẩm Lãng toàn bộ thay ngựa, cách ở chỗ không xa, hắn đã chuẩn bị một đại doanh, bên trong có tầm hơn hai ngàn con chiến mã.

Chiến mã Khương quốc tuy rằng thấp bé, thế nhưng số lượng đông đảo, một mình hai con là thái độ bình thường.

- Giết, giết, giết...

- Bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa...

Hai nghìn kỵ binh Khương quốc bắt đầu điên cuồng đuổi giết.

Trịnh Long nói:

- Phụ thân, phải làm sao? Xoay người nghênh chiến?

Trịnh Đà nhìn kỵ binh của mình, chiến mã hết lực, sĩ khí cũng gần như hỏng mất.

Thế nhưng tuyệt đối không thể để sau lưng cho kẻ địch.

- Xoay người nghênh chiến, nghênh chiến!

Trịnh Đà hạ lệnh, bốn ngàn kỵ binh thay đổi hướng, chuẩn bị cùng Thẩm Lãng tác chiến.

Nhưng mà thằng kỹ nam Thẩm Lãng này bỗng dừng kỵ binh của hắn lại.

- Vút vút vút vút...

Bắt đầu bắn tên lên không.

Trịnh Đà hạ lệnh:

- Bắn tên, bắn tên!

Nhưng mà, bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung của họ Trịnh không bằng kỵ binh Khương quốc, càng chưa nói cung tên càng thêm không bằng.

Thẩm Lãng có thể bắn trúng kỵ binh Trịnh Đà, nhưng kỵ binh Trịnh Đà từ đầu đến cuối còn kém một chút, dù cho có thể bắn tới cũng là nỏ mạnh hết đà.

Một trận đối xạ này, bị thua thiệt nhiều.

Kỵ binh Trịnh Đà giận dữ, không khỏi xông lên phía trước, muốn đến gần rồi sẽ bắn.

Thế nhưng kỵ binh Thẩm Lãng lại một lần nữa lui về phía sau, chiến mã bọn họ là mới đổi, lực lượng đầy đủ, kỵ binh Trịnh Đà căn bản là đuổi không kịp.

- Đừng đuổi theo, trở lại, trở lại!

Thế nhưng, kỵ binh Trịnh Đà mới vừa đi trở về.

Kỵ binh Thẩm Lãng đuổi theo, lại một lần nữa điên cuồng tập kích quấy rầy, từng đợt cưỡi ngựa bắn cung.

Trịnh Đà thực sự phải điên rồi!

Cho tới bây giờ đều chưa bao giờ gặp đối thủ hèn như vậy.

Đánh thì bỏ chạy, vừa lui liền đuổi.

Đánh lén không dứt, quấy rầy không dứt.

Ông ta xin thề, cho tới bây giờ cũng không có hận người nào giống ngày hôm nay thế này.

Tầm ba bốn lần sau.

Chiến mã kỵ binh Trịnh Đà càng mệt mỏi rã rời tới cực điểm, ông ta từ bỏ ý định đánh lại, hơn nữa kỵ binh của ông ta bởi vì đại quy mô phát bệnh đậu mùa, sĩ khí gần như tan vỡ.

- Không nên xoay người, về tòa thành, về tòa thành!

- Dùng tốc độ cao nhất trở về!

Tức khắc hơn ba ngàn kỵ binh Trịnh Đà cũng không quay đầu lại, ra sức hướng phủ Hầu tước Trấn Viễn lao điên cuồng.

Mà ngay tại lúc này!

Thẩm Lãng chợt hạ lệnh:

- Giết, giết!

Tiếp đó, hai nghìn kỵ binh của hắn bắt đầu điên cuồng chạy nước rút.

Chiến mã thể lực mười phần, điên cuồng phi, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Tới gần kỵ binh Trịnh Đà, sau đó điên cuồng bắn một lượt.

Đại Ngốc cũng vớ được một thân cây, truyền lực đến hai chân, chợt xông vào trong đại trận kỵ binh Trịnh Đà.

- Xoẹt, xoẹt, xoẹt...

Đảo qua một dải.

Trịnh Đà không thèm quản nữa, chính là vùi đầu lao điên cuồng.

Cứ như vậy!

Bốn ngàn kỵ binh hỏng mất, bị hai nghìn kỵ binh Khương quốc của Thẩm Lãng điên cuồng đuổi giết.

Hoàn toàn đè bẹp.

Chân chính binh bại như núi đổ.

Tử thương vô số kể!

Đến khi Trịnh Đà trở về trại lính, phát hiện kỵ binh bên người đã không đủ hai nghìn.

Thương vong tụt lại phía sau hơn phân nửa!

Quả thực muốn cho người hộc máu!

Trở về đại doanh, sau đó cục diện càng thêm ác liệt.

Mặc dù trong lòng sớm đã có chuẩn bị, biết ngày hôm nay trong quân sẽ bạo phát bệnh đậu mùa.

Nhưng thật không ngờ lại sẽ nhiều như vậy.

Liếc nhìn lại, chi chít trên mặt vô số người cũng là nốt đậu.

Hơn nữa rất nhiều người bắt đầu trên ói dưới ị, bắt đầu phát sốt điên cuồng.

Da đầu Trịnh Đà từng đợt tê dại, hạ lệnh:

- Tất cả mọi người quay về tòa thành, quay về tòa thành!

Tiếp đó, hơn một vạn đại quân trùng trùng điệp điệp, trở về trong tòa thành phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Hai ngày một đêm này chẳng những không có giết chết Thẩm Lãng, ngược lại hao tổn mấy nghìn binh mã.

Đại quân Trịnh Đà toàn bộ về trong tòa thành.

Mà kỵ binh Thẩm Lãng lại một lần nữa về tới giao lộ, lại một lần nữa ngăn chặn đường đi của phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Tất cả lại giống như trở về lúc trước.

Trịnh Đà gần như muốn phun ra một ngụm máu.

Thẩm Lãng, ta đt mẹ ngươi, ta đt mẹ ngươi!

...

Mấy ngày kế tiếp!

Trong phủ Hầu tước Trấn Viễn, đại quân Trịnh Đà từ sáng đến tối từ sáng đến tối chuyển biến xấu.

Cuối cùng binh sĩ tám chín thành trở lên đã nhiễm bệnh đậu mùa, hơn nữa từng đợt chết đi.

Toàn bộ trong pháo đài liền giống như địa ngục.

Đại phu trong quân đặc biệt lạc quan mà phỏng đoán, phủ Hầu tước Trấn Viễn điều kiện tốt, có đầy đủ dược liệu, có điều kiện tốt nhất, cho nên người bị nhiễm bệnh đậu mùa còn có thể sống sót một nửa.

Nhưng mà vị đại phu lạc quan kia cũng chết mất rồi.

Bởi vì, toàn bộ thuốc thang trong phủ Hầu tước Trấn Viễn đều không sách.

Thẩm Lãng thời thời khắc khắc đều ở bên ngoài tòa thành hô to.

- Lương thực có độc, nước có độc.

- Bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa!

Chuyện thứ nhất này, khiến cho binh sĩ bên trong tòa thành căn bản không dám uống nước, cũng không dám ăn cái gì.

Kể từ đó, khả năng miễn dịch càng lgiảm xuống thật nhanh.

Không có thuốc hạ sốt, ăn không đủ no, cũng uống chưa đủ nước.

Kỳ thực bọn họ không biết, chỉ cần cầm đun sôi nước lên sẽ chẳng có chuyện gì.

Hơn nữa đều đã trải qua bị nhiễm bệnh đậu mùa, lương thực ngược lại có thể lớn mật mà ăn.

Nhưng quân đội của Trịnh Đà không biết.

Mỗi ngày người bị chết càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Bởi vì đại bộ phận người bị lây bệnh đậu mùa, cho nên gần như ngay cả mang người thi thể cũng không có, người giữ thành cũng không có.

Quân đội Thẩm Lãng càng thêm lớn lối, đi thẳng tới cổng tòa thành.

- Hỡi các huynh đệ trong thành, Thẩm Lãng là thần y, có thể trị liệu bệnh đậu mùa.

- Thẩm Lãng là thần y, có thể trị bệnh đậu mùa.

Cuối cùng, đơn giản mấy chục người xếp thành một hàng, bắt đầu nấu cái gọi là thần dược.

- Thần dược trị bệnh đậu mùa, thần dược trị bệnh đậu mùa a!

- Huynh đệ nào muốn sống, hãy trốn ra.

Trịnh Đà lập tức hạ lệnh cho số người ít ỏi không bị đậu mùa, bảo vệ cho cổng thành, bất luận kẻ nào dám can đảm trốn ra giết chết bất luận tội.

Nhưng mà, phủ Hầu tước Trấn Viễn lớn như vậy, làm sao có thể phòng được.

Rất nhiều binh sĩ bị đậu mùa vào buổi tối dùng sợi dây dọc theo tường thành leo xuống, tiếp đó điên cuồng mà nhằm phía đại doanh.Thẩm Lãng

- Thần dược, ta muốn thần dược, ta muốn thần dược!

Tiếp đó, mỗi người bọn họ thực sự lấy được một chén thần dược.

Một khi uống vào, thực sự ghê gớm.

Thực sự một chút đều không ngứa, cả người lâng lâng, thật thoải mái.

Thẩm Lãng hét lớn:

- Các huynh đệ, thần dược có thật hay không?

Mọi người đều hô to:

- Thần dược thật, thần dược thật.

Kỳ thực ở nơi này làm cái gì có cái đồ vô dụng thần dược kia, là cái gì đồ vô dụng thần dược, chỉ là một chén canh thuốc Đông Y mà thôi.

Sau khi uống vào cả người đầu tiên là hưng phấn, sau đó là hơi tê, đương nhiên cũng không ngứa.

Người trong tòa thành nhìn thấy một màn này, hoàn toàn kinh hãi!

Lại thật sự có thần dượ!

Lại thật có thể trị bệnh đậu mùa.

Ở trước sự sinh tồn, cái gì trung thành tiêu tan thành mây khói.

Quân đội của Trịnh Đà trong tòa thành, nghĩ hết biện pháp trốn ra.

Ngay từ đầu còn dùng dây thừng leo xuống leo lên.

Đến cuối cùng trực tiếp đập vào cổng.

Quân chính quy của Trịnh Đà không cho mở cổng, thế là đôi bên nội chiến.

Cái nội chiến này càng ngày càng nghiêm trọng, diễn biến thành chém giết quy mô lớn.

Toàn bộ cục diện hoàn toàn không khống chế được, hoàn toàn thành hỗn loạn!

Trịnh Đà ở chỗ cao nhất trên tòa thành nhìn một màn này.

Ông ta đã hoàn toàn không khống chế được nhánh quân đội này.

Ngay từ đầu nhánh quân đội này vẫn chỉ là đôi bên hỗn chiến, người muốn lao ra tòa thành cùng người trung thành với Trịnh Đà khai chiến.

Thế nhưng quan hệ địch ta không rõ, ai biết ai là cái trận doanh nào.

Thế là, bạo phát đại hỗn chiến.

Trong cơn sợ hải, gặp người liền giết lung tung.

Bên trong tòa thành xa hoa lộng lẫy, giống như một cái địa ngục.

...

- Công dã tràng, công dã tràng!

Toàn thân Trịnh Đà lạnh lẽo nhìn tất cả chuyện này, nước mắt không ngừng tuôn ra.

- Ta thật hối hận, ta thật hối hận...

Trịnh Đà thực sự hối hận, nếu như ngay từ đầu ông ta không cần có tư tâm, trực tiếp dẫn đầu hai vạn đại quân nhào vào Bạch Dạ Quan trợ giúp Trương Xung.

Vậy bây giờ ông ta liền là chân chánh đại công thần.

Nhưng mà, thiên hạ này ai có thể không có tư tâm hả?

- Ta thật hận, ta thật hận! - Trịnh Đà thảm thiết nói:

- Tiểu tặc Thẩm Lãng, ta phải bằm thây ngươi thành vạn đoạn, bằm thây vạn đoạn!

Tiếp tục, Trịnh Đà bèn hỏi:

- Long nhi, con nói ta bây giờ đi kinh đô thỉnh tội, quốc quân còn có thể tha thứ ta sao?

Trịnh Long lắc đầu nói:

- Không thể nào, bệ hạ đầu óc nhỏ như vậy, cay nghiệt thiếu tình cảm như vậy, làm sao có thể sẽ tha thứ cho ngài?

Trịnh Đà run rẩy nói:

- Vậy trời đất này to lớn, chúng ta có thể đi nơi nào?

Trịnh Long nói:

- Đi nước Sở! Coi như là ngàn vàng mua xương, nước Sở cũng sẽ cho ngài một tước vị, tuy rằng có thể không có binh quyền, nhưng vinh hoa phú quý không có vấn đề.

Trịnh Đà run lên nói:

- Đúng, đi nước Sở, đi nước Sở!

Trịnh Long nói:

- Phụ thân à, chúng ta phải nhanh đi, mặc quần áo binh sĩ phổ thông leo lên tường đi ra ngoài, Thẩm Lãng chắc chắn sẽ không phát hiện!

- Được, được, lập tức đi, lập tức đi!

Tiếp đó, cha con Trịnh Đà thay quần áo của tiểu binh, từ phía sau phủ Hầu tước Trấn Viễn leo lên tường, cũng căn bản không dám bước đi, liền dọc theo vách núi mà leo xuống từng chút một.

Hai người kia võ công cực kỳ cao, lại từ trên vách đá leo xuống như thế.

Hai khắc sau!

Hai người về tới trên mặt đất.

- Cuối cùng an toàn, an toàn.

- Đi, đi nước Sở, đi nước Sở!

Trịnh Đà nhìn phủ Hầu tước Trấn Viễn đại loạn, vô cùng đam mê, vô cùng không nỡ xa lìa.

Cái tòa thành to lớn xa hoa lộng lẫy này, có nửa tháng thuộc về ông ta.

Thiếu chút xíu nữa ông ta sẽ phải thay thế được Tô Nan, biến thành đại quý tộc, đại quân phiệt có đất phong có quân đội.

Gia tộc họ Trịnh, thiếu chút xíu nữa sẽ phải quật khởi.

- Thẩm Lãng, ngươi nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau ta và ngươi không chết không thôi, không chết không thôi!

- Thẩm Lãng, cuối cùng có một ngày, ta phải bằm thây ngươi thành vạn đoạn, bằm thây vạn đoạn!

Tiếp đó, Trịnh Đà sẽ phải hướng phía tây chạy như điên.

Bỗng nhiên...

Bụng ông ta một trận quặn đau, cả người chợt nằm liệt trên đất.

Một lát sau!

Một hình bóng ra hiện tại ở trước mặt của ông ta.

Trưởng công chúa Ninh Khiết.

Trịnh Long chợt quỳ xuống, run rẩy nói:

- Trưởng công chúa, ta phụng mật chỉ bệ hạ, lập công chuộc tội, lập công chuộc tội.

Trịnh Đà không thể tin nổi nhìn con trai của mình, cất giọng run rẩy:

- Mày, mày hạ độc phụ thân mày sao?

Trịnh Long run rẩy nói:

- Phụ thân, xin lỗi, con không có lựa chọn, quốc quân cho con mật chỉ, tự cổ trung hiếu không thể lưỡng toàn, con chỉ có thể quân pháp bất vị thân!

Lại sau một lúc lâu, Thẩm Lãng xuất hiện ở bên người trưởng công chúa Ninh Khiết.

Trịnh Long hướng Thẩm Lãng quỳ xuống nói:

- Thẩm công tử, ngài đã nói muội muội của ta Trịnh Hồng Tuyến ở bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ phải không? Từ nay về sau chúng ta chính là quan hệ thông gia, ta sẵn lòng quân pháp bất vị thân, ta sẵn lòng lập công chuộc tội!

Thẩm Lãng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vào bả vai Trịnh Long nói:

- Làm tốt lắm, làm tốt lắm!

Trịnh Đà không thể tin nổi nhìn con trai của mình, tiếp đó phát sinh một tiếng hét thảm thiết.

- Phụt! - Một ngụm máu tươi phún ra điên cuồng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.