Chương trước
Chương sau
Nghe được lời Thẩm Lãng nói, sứ đoàn nước Sở hoàn toàn sững sờ.

Nhất là Hồng Lư Tự Khanh Vương Hoài Lễ, tưởng chừng như ông không thể tin được lỗ tai của mình.

Vừa rồi tên súc sinh Thẩm Lãng này đánh sứ đoàn nước khác cũng đã vô cùng hoang đường, nhưng so với lời Thẩm Lãng nói liền hoàn toàn không coi vào đâu.

Thẩm Lãng này bị điên à?

Trên cái thế giới này còn có chuyện càng thêm vô lý thế này sao?

Thẩm Lãng nhà ngươi bán nước được hoàn toàn thế này?

Đưa ra chuyến săn biên giới tính ra không có gì, khi đàm phán không giải quyết được vấn đề, dùng phương thức chuyến săn biên giới rất hợp thói thường.

Chính là chuyến săn biên giới bình thường đều là thế lực ngang nhau.

Hai nghìn binh sĩ nước Việt của ngươi đối chiến nước Sở chúng ta năm nghìn tinh nhuệ?

Dù cho hoa mắt ù tai ngu xuẩn cỡ nào cũng nói không ra điều khoản điên cuồng như vậy đi.

Hai nghìn với hai nghìn, ngươi còn chưa chắc đánh thắng được nước Sở chúng ta.

Trước đây không lâu, chuyến săn biên giới Ngô vương cùng Việt vương, là một nghìn với một nghìn, kết quả nước Việt liền thua.

Mà nước Sở chúng ta quanh năm chém giết chinh chiến, so với nước Ngô còn tinh nhuệ hơn nhiều lắm.

Thẩm Lãng nhà ngươi đây là sợ cho nước Sở chúng ta sẽ không thắng, mới đưa ra điều kiện buồn cười thế này?

Lẽ nào ngươi là gián điệp của nước Sở chúng ta sao?

Ước chừng một lúc lâu, Hồng Lư Tự Khanh nước Sở Vương Hoài Lễ gần như quên mất trứng đau.

Ông ta dùng chất giọng run rẩy nó:

- Ninh Chính điện hạ, hai nước bang giao cũng không thể đùa giỡn vậy đâu.

Trong thiên hạ không có chuyện thuận lợi như vậy đâu?

Ninh Chính nói:

- Ta là lần này đại diện toàn quyền đàm phán, mà Thẩm Lãng có thể hoàn toàn đại biểu ý chí của ta.

Sứ đoàn nước Sở lại một lần nữa yên tĩnh.

Bầu trời thực sự rớt xuống dĩa bánh sao? Như vậy chuyến săn biên giới, nhắm mắt lại đều có thể thắng, hoàn toàn là đặt thịt bên miệng.

Ninh Chính dĩ nhiên là nghiêm túc?

Nước Sở chúng ta luôn miệng nói trên chiến trường thấy là giả, chẳng qua là đe doạ mà thôi.

Cái này cũng so với chúng ta trong tưởng tượng còn muốn thuận lợi.

Vương Hoài Lễ vắt hết óc.

Ông ta mãi nghĩ xem bên trong chuyện này đến tột cùng sẽ có âm mưu gì, nhưng ông nghĩ đến đau cả đầu cũng không nghĩ ra phương diện này sẽ có quỷ kế gì.

- Ninh Chính điện hạ, ngài dám ký kết quốc thư không?

Ninh Chính nói:

- Có gì không dám?

Vương Hoài Lễ lớn tiếng nói:

- Nhanh chóng định ra quốc thư.

Có công lao to lớn, tiện nghi khủng khiếp như thế thì ông ta chẳng màng đến trứng đau, dù sao tuổi tác cũng lớn, của quý cũng gần như có tính trang trí, cũng chẳng mấy khi dùng.

Thật vất vả mới gặp được hai thằng ngu thế này, nhất định phải gạo nấu thành cơm.

Sứ đoàn nước Sở rất nhanh đã định ra quốc thư.

Phía trên viết rõ ràng.

Bốn tháng sau hai nước tiến hành chuyến săn biên giới, nước Sở xuất binh năm nghìn, nước Việt xuất binh hai nghìn, quyết một trận tử chiến.

Người thua, quốc vương công khai xin lỗi, chiêu cáo thiên hạ, cắt nhường hai mươi dặm đường biên giới lãnh thổ cùng hai mươi ba cái thành lũy, bồi thường tám mươi vạn lượng vàng.

Tiếp tục sứ đoàn nước Sở khẩn cấp đóng đại ấn lên.

Tiếp đó Ninh Chính cũng đóng đại ấn lên.

Nhất điều ước chia làm ba phần.

Nước Sở một phần, nước Việt một phần, đế quốc Đại Viêm lưu để một phần.

Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch đại biểu sứ đoàn đế quốc trú nước Việt chứng kiến được tất cả, đến khi gã thấy được phần quốc thư này cũng không khỏi hết hồn liền hoảng sợ thốt lên:

- Thẩm Lãng, đệ điên rồi sao? Ninh Chính điện hạ, ngài điên rồi sao? Việt vương sẽ lột da sống hai người đó.

Không chỉ là Vân Mộng Trạch, mười mấy người quan viên đế quốc Đại Viêm cũng kinh ngạc sững sờ, nhìn Thẩm Lãng cùng Ninh Chính như là nhìn hai thằng ngu vậy.

Trên cái thế giới này còn có bán nước được triệt để vậy sao?

Hiếm có thật đó.

Vương Hoài Lễ nhìn thấy ba phần quốc thư đều ký kết hoàn tất sau đó, tức khắc trong lòng thở dài một hơi.

Gạo sống rốt cục gạo nấu thành cơm.

Thật không có nghĩ đến, giằng co mấy tháng đàm phán, lại lấy phương thức vô lý thế này kết thúc.

Tưởng chừng như so với trong tưởng tượng của ông ta còn muốn thuận lợi gấp mười lần.

Ninh Nguyên Hiến bị bệnh, Thẩm Lãng cùng Ninh Chính liền khẩn cấp điên rồi sao?

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cần lập tức trở về nước Sở, đưa phần quốc thư này cho quốc vương chúng ta xem qua, đồng thời quyết định ngày chuyến săn biên giới. - Vương Hoài Lễ lớn tiếng nói:

- Chuẩn bị ngựa xe, lập tức trở về nước Sở.

Thẩm Lãng không khỏi nói:

- Vương đại nhân, ngài còn bị thương kia mà? Hơn nữa vụ án này còn chưa có tra mà, mười mấy ăn mày lại vọt vào Hồng Lư Tự công nhiên đánh huynh đệ sứ đoàn quốc gia, đơn giản là khủng khiếp, nếu như không tra ra manh mối, nếu như không để cho Vương đại nhân một cái công đạo, ta còn có mặt mũi nào gặp bệ hạ.

Sứ đoàn nước Sở trong lòng châm chọc, vậy ngươi bán đứng ích lợi quốc gia thì có thể diện gặp Việt vương?

Vương Hoài Lễ nói:

- Đại nhân không cần đếm xỉa đến tiểu nhân, chuyện này sau này hãy nói, sau này hãy nói.

Tiếp đó, ông ta vội vội vàng vàng phải rời khỏi.

Thật vất vả gặp phải hai người điên, nhỡ ra tỉnh táo lại nuốt lời phải làm sao?

Đi nhanh lên, đi nhanh lên!

Không chỉ phải gạo nấu thành cơm, còn phải nuốt vào bụng mới coi xong chuyện.

Mà Thẩm Lãng vọt tới, chỉ bắt được Vương Hoài Lễ nói:

- Không được, không được! Vụ án này nhất định phải tra rõ, Vương đại nhân ngài không thể bị đánh vô ích thế này, nhất định phải cho ngài một cái công đạo.

- Không cần, không cần, ta không cần ăn nói. - Vương Hoài Lễ cố nén trứng đau, ra sức muốn rời khỏi, kết quả Thẩm Lãng cố níu kéo không tha.

Vương Hoài Lễ nóng nảy, ông ta nhất định phải đi, đi nhanh lên, một khắc đồng hồ cũng không thể dừng lại.

Chợt cắn răng một cái giậm chân một cái, Vương Hoài Lễ nói:

- Ninh Chính điện hạ, Thẩm công tử, sứ đoàn chúng ta quả thật có người đi lầu Xuân Ba chơi gái mà không có trả tiền, đám ăn mày kia đánh chúng ta là có nguyên nhân.

Thật lợi hại.

Vì vội vàng rời khỏi, cũng cố mà nhận cái tội danh chơi gái không trả tiền. Vương Hoài Lễ này cũng rõ ràng không dễ dàng, vì ích lợi quốc gia, không tiếc làm bẩn bản thân thanh danh một đời.

Thẩm Lãng nói:

- Dĩ nhiên là sự thật à?

Vương Hoài Lễ thở dài nói:

- Đều tại ta dạy dỗ không nghiêm, để thủ hạ làm ra chuyện xấu bực này, Thẩm công tử ta có thể đi được chưa?

Tiếp đó ông ta không chờ Thẩm Lãng đáp ứng, mang theo sứ đoàn rời khỏi thật nhanh.

Thẩm Lãng đuổi theo lớn tiếng nói:

- Vương đại nhân, để ăn mừng chúng ta đàm phán thành công, cùng nhau ăn một bữa nào.

- Không ăn, không ăn, sau này sẽ còn cơ hội.

Vương Hoài Lễ mang theo sứ đoàn nước Sở rời khỏi Hồng Lư Tự rón rén trở lại trạm dừng chân của nước Sở thường trú ở nước Việt, tiếp đó ở dưới sự bảo vệ mấy trăm tên võ sĩ, hoả tốc rời khỏi nước Việt, trở về sở đều.

Thậm chí ngay cả cùng Ninh Nguyên Hiến cáo biệt cũng không kịp.

Bôn ba suốt chặng đường nay, đau trứng tưởng chừng như sắp chết, nhưng vì kiến công lập nghiệp cũng không quản nhiều thế này.

Sứ đoàn nước Sở ngày đêm thần tốc ra sức chạy đi.

Đi qua thành Trấn Tây, đi qua khu vực phòng thủ Xung Nghiêu, Vương Hoài Lễ còn có chút khẩn trương, lo lắng sẽ bị tạm giam.

Kết quả ông ta phát hiện đại quân Xung Nghiêu lại đang không ngừng co lại?

Xem ra Ninh Nguyên Hiến bị bệnh đưa tới hậu quả so với trong tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng.

Đại quân của Xung Nghiêu co lại tỏ một loại thái độ, không muốn cùng nước Sở bạo phát xung đột.

Ý kiến đã đặc biệt rõ ràng, trọng tâm của ông ta đã chuyển hướng về phía giúp đỡ vụ Tam vương tử Ninh Kỳ tranh ngôi nước Việt.

Rõ ràng trời cũng giúp ta!

...

- Ha ha, rõ ràng trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta!

Sở vương hân hoan.

Rõ ràng không nghĩ tới, Ninh Nguyên Hiến lại ngã bệnh.

Hơn nữa còn là trúng gió nguy hiểm nhất.

Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi so với ta còn trẻ khỏe hơn, chuyện này thì sao?

Cái này một trúng gió, uy phong mất hết.

Lần này có trò hay cỡ lớn xem.

Cuộc chiến vương quyền giữa Ninh Dực cùng Ninh Kỳ trong nháy mắt trở nên gay gắt.

Lúc này Chúc Lâm phía nam nước Việt không có lòng tác chiến, phía tây Xung Nghiêu cũng không có lòng tác chiến.

Diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong.

Tranh ngôi quan trọng hơn nhiều.

Mà lúc này, cũng chính là thời điểm địch quốc tiến hành đe doạ.

Chí ít ở trong khoảng thời gian Ninh Nguyên Hiến bị bệnh này, đại quân nước Sở bọn ta có thể muốn làm gì thì làm.

Ngay sau đó, có một tin tức tốt truyền đến.

Vương Hoài Lễ mang theo quốc thư cùng nước Việt ký kết đến.

Sở vương sau khi xem xong, gần như không thể tin được hai mắt của mình.

Trên... Trên thế giới này còn có chuyện tiện nghi như vậy?

Còn có sự việc hoang đường thế này?

Như thế nhắm mắt lại đều có thể thắng chuyến săn biên giới, lần đầu tiên mới thấy, lần đầu tiên mới nghe.

Phương diện này có thể có âm mưu gì hay không?

Đây là kế hoãn binh nước Việt sao?

Bây giờ Ninh Nguyên Hiến ngã bệnh, lo lắng nước Sở thừa cơ chế tạo chiến tranh, cho nên cho chuyến săn biên giới thế này?

Cho một miếng mồi hấp dẫn vô cùng đặt ở một chỗ, để nước Sở một lòng chỉ muốn ăn mồi, mà không sẽ lại một lần nữa nhấc lên biên cảnh chiến loạn.

Sở vương không khỏi trong lòng cười nhạt.

Việt vương rõ ràng suy nghĩ nhiều, bản vương chưa từng nghĩ thực sự xuất binh tiến đánh ngươi.

Trên thực tế vua Sở đã cùng vua Căng có mật ước.

Chờ vua Căng thống nhất toàn bộ tộc Sa Man, đồng thời đoạt lại toàn bộ nước Nam Ẩu, hoàn toàn đánh bại đại quân Chúc Lâm, vua Sở mới có thể xuất binh.

Cuộc chiến nghiêng nước, nước Sở cũng không đánh nổi.

Thế nhưng nước Việt của ngươi đã chơi một màn như thế, ta liền để ngươi biến khéo thành vụng.

Bất kể có phải là mồi nhử hay không, ta đều ăn chắc.

Quả thực giống như tưởng tượng của Thẩm Lãng, Sở vương tham lam, thịt mỡ phía trước, ông ta tuyệt đối nhịn ăn không được.

Bình thường chuyến săn biên giới ông chẳng thể nào đáp ứng, dùng quân lực địch đối chiến lại có cái quái gì để đánh nào?

Mặc dù Sở vương cảm thấy coi như là chuyến săn biên giới bình thường thì ông vẫn sẽ thắng, nhưng nhỡ ra thua thì sao.

Mà bây giờ nói rõ được tất thắng không thể nghi ngờ, hơn nữa sẽ đoạt được không cần tốn nhiều sức, vì sao không đáp ứng?

Năm nghìn tinh nhuệ nước Sở, đối chiến hai nghìn quân nước Việt, nhắm mắt lại đều có thể đánh thắng.

Thế nhưng Sở vương vẫn không có đáp ứng.

Mà là đưa tới quần thần hỏi han.

Kết quả tất cả một lời, văn võ đại thần nước Sở cũng cảm thấy đây là kế hoãn binh của Việt vương.

Nhưng chuyện này cũng cho thấy tình hình nội bộ nước Việt nguy cấp, cho nên mới phải ra hạ sách nầy.

Nhưng càng như vậy, lại càng phải làm giả hoá thật.

Tương kế tựu kế, tuyệt đối không nên cho nước Việt cơ hội đổi ý.

Lập tức Sở vương lập tức ở phía trên quốc thư đóng đại ấn lên, đồng thời điều động sứ đoàn l mới ại một lần nữa đi sứ nước Việt, tỏ ý đồng ý tiến hành chuyến săn biên giới, đồng thời lập tức định rõ ngày cụ thể.

....

Cái chuyến săn biên giới hết sức vô lý sau khi truyền ra, toàn bộ nước Việt hoàn toàn sôi trào.

Vô số tấu chương tố cáo của Ngự Sử lại một lần nữa bay như tuyết rơi vào trong cung.

Tố cáo Thẩm Lãng, tố cáo Ninh Chính, lại ký xuống hiệp ước nhục nhã mất chủ quyền quốc gia như thế.

Cái này rõ ràng chính là bán nước.

Thẩm Lãng bán nước, thậm chí cấu kết địch quốc, xâu xé lợi ích nước Việt.

Phường giặc như thế, phải giết.

Nhưng mà quốc quân giống như hoàn toàn ngã bệnh, những thứ này tấu chương tố cáo như là bùn chìm biển rộng vậy, lặng yên không một tiếng động.

Nhưng Ninh Chính cùng Thẩm Lãng lại một lần nữa rành rành mang tiếng xấu.

Bởi vì mới vừa phát sinh sự việc thí sinh thi rớt khóc ở Thánh miếu cho nên đám học trò Quốc Tử Giám cùng trường Thái Học không dám lại đi bao vây tấn công phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính.

Thế nhưng tất cả những người đi qua dinh thự phủ Ninh Chính đều bịt mũi như thể trong đó có mùi thúi lắm vậy.

Thậm chí cách rất xa, liền hướng về phía dinh thự phủ Ninh Chính phỉ nhổ.

Quân bán nước!

...

Chẳng bao lâu sứ đoàn nước Sở lại một lần nữa đi tới kinh đô nước Việt.

Sở vương đáp ứng chuyến săn biên giới, hơn nữa hoàn toàn dựa theo quy trình phía trên quốc thư.

Kế tiếp, chính là cùng Việt vương Ninh Nguyên Hiến xác định ngày rõ ràng.

Mà lúc này, nằm ở trên giường bệnh Việt vương Ninh Nguyên Hiến cuối cùng có phản ứng.

Ông giận tím mặt.

Tỏ ý cái gọi là chuyến săn biên giới hoàn toàn không có đi qua đồng ý của hắn, căn bản là Ninh Chính cùng Thẩm Lãng một mình làm chủ, căn bản không chắc chắn.

Tiếp tục Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ, cấm quân bao vây phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính, chờ xử trí.

Lúc này đám văn võ đại thần nước Việt đều hiểu.

Hoá ra cái gọi là chuyến săn biên giới chẳng qua là kế hoãn binh của quốc quân, Ninh Chính cùng Thẩm Lãng chẳng qua là chịu tiếng xấu thay cho người khác mà thôi, bằng không làm sao có thể sẽ có chuyện vô lý thế này, hai nghìn Việt quân đối chiến năm nghìn quân Sở, chính diện quyết đấu, phải thua không thể nghi ngờ a.

Thế nhưng sứ đoàn nước Sở lại không vui.

Tuy rằng Ninh Chính là một vương tử phế vật, nhưng hắn ký kết quốc thư chẳng lẽ không chắc chắn à?

Cái chuyến săn biên giới này đã nói xong rồi, hơn nữa còn ký kết quốc thư, chẳng lẽ nói thay đổi liền thay đổi.

Thế là, sứ đoàn nước Sở liên tiếp cầu kiến Ninh Nguyên Hiến.

Nhưng Ninh Nguyên Hiến bệnh nặng, từ đầu đến cuối tránh mặt không gặp.

Cuối cùng nước Sở không thể nhịn được nữa.

Mười vạn đại quân lại một lần nữa vượt biên, mài đao soàn soạt.

Ra tư thế phải lại một lần nữa khai chiến.

Tức khắc, biên cảnh hai nước Sở Việt, lại một lần nữa trở nên khẩn trương.

Lần này quy cách sứ đoàn nước Sở rất cao, Lễ bộ Thị lang dẫn đầu.

Đại quân nước Sở tiếp cận biên giới, lần này đến lần khác chế tạo xung đột.

Gia tộc họ Xung Trấn Tây Đại đô đốc phủ, lần này đến lần khác gởi tới cấp báo.

Đại quân áp cảnh, như là mây đen nặng nề.

Cuối cùng ở dưới áp lực của mười vạn đại quân, Lễ bộ Thị lang nước Sở lại một lần nữa gặp được Ninh Nguyên Hiến.

Vị Việt vương này giống như già thêm mười tuổi, nguyên bản tóc đen thui lại trở nên trắng phau, hơn nữa cả người giống như gầy một vòng.

Ông ngồi ở trên giường nhỏ, tuy rằng ngồi thẳng tắp, nhưng hai tay từ đầu đến cuối không có lộ ra.

Hơn nữa cả người run không tự chủ được.

Lễ bộ Thị lang nước Sở kết luận, Việt vương Ninh Nguyên Hiến quả nhiên là trúng gió.

Ông ta không khỏi cất vang ngữ điệu, nghĩa chánh ngôn từ.

- Việt vương bệ hạ, nếu đã ký kết quốc thư, vậy nhất định phải thực hiện, bằng không uy nghiêm nước nhà ở đâu?

Ninh Nguyên Hiến nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Tất cả chuyện này cũng là Ninh Chính lén lút gây nên, cũng không phải là ý chí nước Việt của ta.

Lễ bộ Thị lang nước Sở phát hiện, Ninh Nguyên Hiến cố ý dùng ngữ điệu rất chậm, vô cùng hiển nhiên ông ta nói chuyện không lưu loát.

Bệnh của ông ta có thể so với trong tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng.

Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:

- Thế nhưng Ninh Chính điện hạ có ý chỉ của ngài, có lần này toàn quyền đàm phán, cho nên quốc thư hắn ký có uy quyền, hoàn toàn đại biểu cho ý chí của Việt vương ngài đây, hơn nữa phần này quốc thư không chỉ có hai bản của hai nước chúng ta, đế quốc Đại Viêm cũng có lưu lại.

Ninh Nguyên Hiến giận dữ:

- Nghịch tử, thằng nghịch tử này, ta đã sớm biết nó là thứ không may.

Tiếp tục, ông hạ chỉ nói:

- Lê Chuẩn, Lê Chuẩn, lập tức đi lùng bắt Ninh Chính, bắt nó nhốt vào ngục giam Tông Chính Tự, chờ xử trí.

Lê Chuẩn lĩnh chỉ đi.

Thế là, Ninh Chính lại một lần nữa bị bắt vào ngục giam Tông Chính Tự.

Toàn bộ kinh đô vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Thế nhưng bắt Ninh Chính là được à? Lần này đầu sỏ gây nên bán nước là Thẩm Lãng kia.

Ninh Chính chẳng qua là chịu trách nhiệm ký tên.

Cái chuyến săn biên giới vô lý này là Thẩm Lãng nói ra.

Bởi vì Ninh Chính bị bắt, rất nhiều Ngự Sử giống như bị cổ vũ vậy, tấu chương tố cáo Thẩm Lãng lại một lần nữa như là tuyết rơi.

Thỉnh cầu quốc quân xử phạt Thẩm Lãng theo mức cao nhất theo pháp luật, tru diệt quốc tặc.

Nhưng mà quốc quân giống như không có nghe được vậy, coi như lờ đi.

Tấu chương tố cáo không được, đông đảo Ngự Sử liền đều dập đầu vang dội.

Tại vương cung dập đầu đến mức đầy máu tươi.

Cuối cùng quốc quân lại một lần nữa hạ chỉ, cấm quân tiến vào phủ Trường Bình, giam lỏng Thẩm Lãng trong viện, không được rời nửa bước, chờ xử trí.

Tiếp đó, Việt vương Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa triệu kiến Lễ bộ Thị lang nước Sở.

- Quý quốc lần này cần phải có thể hài lòng, đầu sỏ gây nên Ninh Chính đã bỏ tù. - Ninh Chính nói:

- Cái gọi là chuyến săn biên giới, hoàn toàn là nó tự biên tự diễn trò khôi hài, xin quý quốc tuyệt đối không nên tưởng thật.

Việt quốc Lễ bộ Thị lang trong lòng cười nhạt.

Việt vương, ngươi xem quốc sự như trò đùa à?

Ngươi bệnh nặng ngã xuống lo lắng nước Sở của ta xuất binh đánh ngươi, cho nên ném ra cái chuyến săn biên giới vô lý này làm làm mồi, nỗ lực để hoãn binh.

Ngươi tính toán đánh lầm rồi.

Nước Sở của ta há là dễ gạt đến thế sao?

Nếu đã ném thịt ra, vậy nước Sở của ta sẽ phải ăn đó.

Cái gì Ninh Chính là đầu sỏ gây nên?

Rõ ràng buồn cười.

Gã chẳng qua là ngươi kẻ chết thay, chẳng qua là bia đỡ đạn mà thôi.

Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi rõ ràng thủ đoạn độc ác, ra tay hạ con trai của mình cũng ác như vậy. Nhưng mà cái này cũng bình thường, ai bảo gã là một đứa con trai chẳng được sủng ai. Thậm chí bị coi là thứ không may, không hi sinh gã thì hy sinh ra?

Thế nhưng nước Sở của ta làm sao có thể cho ngươi như ý?

Lễ bộ Thị lang nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Việt vương bệ hạ, đại vương nhà ta mới vừa cho ta ý chỉ viết thư tự tay viết cho ngài, giờ có cần ta đưa ra ngài duyệt hay không?

Tiếp tục Lễ bộ Thị lang nước Sở đưa lên Sở vương thư tự tay viết.

Phong thư này rất đơn giản, chỉ có một hàng chữ đơn giản.

- Việt vương ngô đệ, hoặc là chuyến săn biên giới, hoặc là biên cảnh khói lửa nổi lên bốn phía, xin ngô đệ hãy chọn cái đầu tiên.

Đây là uy hiếp chiến tranh trần trụi.

Khuôn mặt Việt vương Ninh Nguyên Hiến co giật từng đợt, hai tay cũng không nhịn được nữa, không ngừng run rẩy.

Lễ bộ Thị lang nước Sở trong lòng cười nhạt.

Việt vương, kế hoãn binh của ngươi diễn hỏng rồi.

Lần này ngươi nhất định là bồi thường tôn nghiêm, bồi thường tiền tài, bồi thường quốc thổ.

Lễ bộ Thị lang nước Sở chậm rãi nói:

- Việt vương bệ hạ, chỉ cần ngài nói một tiếng không, ta lập tức rời khỏi nước Việt, hoàn toàn đóng kín cổng đàm phán, cho đến lúc này hai nước chúng ta thực sự chỉ có thể xung đột vũ trang.

Ninh Nguyên Hiến cất giọng run rẩy:

- Tại sao phải đến nước này, tại sao phải đến nước này, khinh người quá đáng, khinh người quá đáng.

Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hô vang đầy vẻ cấp bách:

- Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp.

- Đại quân nước Sở lại một lần nữa vượt biên mười dặm, nguy cấp, nguy cấp!

- Bệ hạ, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt, quân Sở nguy cấp, cấp tốc!

Nghe phía ngoài cấp báo.

Thân thể quốc quân Ninh Nguyên Hiến lại chợt run rẩy một trận, dường như muốn bất tỉnh đi.

Lễ bộ Thị lang nước Sở nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Việt vương bệ hạ, bây giờ ngài cần phải cảm nhận được ý chí đại vương nhà ta đi.

Ninh Nguyên Hiến chợt ngồi dậy, lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn chiến sao, thế thì liền tác chiến, quả nhân lại có sợ gì? Cùng lắm thì quả nhân lại một lần nữa ngự giá thân chinh...

Nhưng mà lời còn chưa nói hết, thân thể ông lại đổ xuống.

Lễ bộ Thị lang nước Sở trong lòng càng là cười nhạt.

Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi còn tưởng rằng như lúc trước sao? Ngươi đã ngã bệnh, ngươi đã không xong rồi.

Cũng không cần sẽ cố làm ra vẻ.

Hổ rơi đồng bằng bị chó lấn đấy, có hiểu chưa?

Ninh Nguyên Hiến nhắm hai mắt lại, dùng sức thở dốc.

Thanh âm tiếng hít thở cũng đầy vẻ khào khào suy yếu.

Ước chừng một lúc lâu, Ninh Nguyên Hiến cất giọng run rẩy:

- Đi, bắt Ninh Chính tới đây.

Một lát sau, Ngũ vương tử Ninh Chính bị bắt đến trước mặt quốc quân.

- Nghịch tử, nghịch tử, nghịch tử... - Ninh Nguyên Hiến nhìn thấy Ninh Chính sau đó, dường như muốn cắn người khác vậy.

Ninh Chính vẫn quỳ thẳng, vẫn không nhúc nhích.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nghịch tử, tất cả chuyện này cũng là ngươi xông ra họa, vậy tất cả hậu quả liền do ngươi tới gánh chịu.

- Cái chuyến săn biên giới vô lý này không phải ngươi và Thẩm Lãng nói ra à? Vậy giao cho hai người các ngươi, ta sẽ không quản, không sẽ phái ra người nào hỗ trợ.

- Hai nghìn binh sĩ, đối chiến năm nghìn tinh nhuệ nước Sở, ngươi may mắn cùng Thẩm Lãng nghĩ ra.

- Nghiệt súc, nghiệt súc!

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến tức giận, hít thở lại một lần nữa gấp gáp chật vật.

Đại thái giám Lê Chuẩn vội vàng tiến lên, vỗ vào quốc quân ngực.

- Ninh Chính ta lập lại lần nữa, cái gọi là chuyến săn biên giới, ta sẽ không nhúng tay nửa phần, không sẽ phái ra người nào, các ngươi tự nghĩ biện pháp đi tìm hai nghìn quân đội bia đỡ đạn, chính các ngươi đi cùng Sở vương cùng đi săn.

- Một khi thua, hậu quả do ngươi và Thẩm Lãng chịu trách nhiệm, Ninh Chính nhà ngươi bị cách chức làm thứ dân, Thẩm Lãng cướp đoạt công danh đã có, toàn bộ chức quan, hai người các ngươi đi đày ba nghìn dặm.

- Nếu như các ngươi thắng... Quên đi...

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến phất tay, không có nói nữa tiếp nữa.

Lễ bộ Thị lang nước Sở trong lòng đắc ý.

Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi cũng biết không thể nào thắng.

Nhưng mà ngươi thật đúng là ác, ngay cả một người lính cũng không cho, để Thẩm Lãng cùng Ninh Chính tự đi tìm quân đội? Quá vô tình lãnh lẽo.

Một khi xác định ngày, đó chính là bốn tháng trì hoãn.

Bốn tháng, ngươi để Ninh Chính cùng Thẩm Lãng bắt đầu từ con số không chiêu binh, bắt đầu từ con số không huấn luyện?

Tiếp đó hai ngàn người đánh năm nghìn tinh nhuệ nước Sở của ta?

Cái ý dùng bia đỡ đạn quá rõ ràng.

Rõ ràng là Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi ngã bệnh, cho nên muốn đi gặp nước Sở của ta chịu thua cầu xin tha thứ, nhưng lại gánh không nổi chuyện này, cho nên cái tội danh nhục nước mất chủ quyền này để cho người khác chịu thay.

Nhưng nước Sở của ta không quản được những chuyện nát vụn này, chúng ta chỉ cần kết quả, chính là thừa dịp ngươi bệnh cần mạng ngươi.

- Việt vương bệ hạ, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy, ta Chuyến săn biên giới hai nước Sở Việt, sẽ bắt đầ vào bốn tháng sau, cũng chính là mùng ba tháng hai ngày mai!

Mùng ba tháng hai, các ngươi nhất định không qua khỏi năm nay.

Ninh Nguyên Hiến nhắm mắt lại lên tiếng.

Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:

- Vậy thì mời bệ hạ ký tên đóng dấu đi!

Tiếp đó, ông ta đẩy quốc thư tới.

Đại thái giám Lê Chuẩn nhận tới, quỳ trên mặt đất, nâng niu đến trước mặt Ninh Nguyên Hiến.

Tay phải Ninh Nguyên Hiến run rẩy, gần như ngay cả bút đều cầm không được, hít một hơi thật sâu, ra sức để tay ổn xuống, ký xuống tên của mình.

Sau đó lấy ra quốc vương của con dấu của chính mình, đóng trên quốc thư.

Lễ bộ Thị lang nước Sở mừng rỡ trong lòng.

Xong, cuối cùng xong.

Nước Sở của ta cuối cùng từ nước Việt trên người cắt lấy một miếng thịt.

Đây là một lần thắng lợi lớn nhất nước Sở của ta.

Mặc dù chỉ là cắt nhường hai mươi dặm biên giới, hai mươi ba cái thành lũy, nhưng đó cũng là một mảnh vùng đất không nhỏ.

Còn có tám mươi vạn lượng vàng bồi thường.

Còn có Việt vương xin lỗi nhận sai.

Thắng lợi huy hoàng vô cùng.

Kể từ đó, trong vòng mấy năm nước Việt cũng không xứng cùng nước Sở của ta tranh đoạt chúa tể phương Nam đâu.

Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi cũng có ngày hôm nay, khi ngươi còn mạnh lúc trước đi nữa thì ương ngạnh cũng vô dụng, đến khi bị bệnh trực tiếp lộ ra nguyên hình.

Ha ha ha ha!

Ninh Nguyên Hiến sau khi đóng đại ấn, cả người giống như lại già nua còng xuống, khóe mắt ứa lệ, hạ giọng lẩm bẩm.

Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!

Lễ bộ Thị lang nước Sở trong lòng châm biếm, nhưng sắc mặt nghiêm túc chính nghĩa, khom người lạy xuống nói:

- Chuyện kia cứ quyết định như vậy, sang năm mùng ba tháng hai tiến hành chuyến săn biên giới, ta đây phải đi hồi bẩm đại vương nhà ta, xin Việt vương bệ hạ bảo trọng thân thể, ngoại thần xin cáo lui!

Lễ bộ Thị lang nước Sở thối lui.

...

Bên trong gian phòng chỉ còn sót ba người Ninh Nguyên Hiến, Ninh Chính, Lê Chuẩn.

Thân thể Ninh Nguyên Hiến dựa vào phía sau một chút, chậm rãi nói:

- Ninh Chính, quả nhân đã diễn trò xong rồi, kế tiếp muốn xem con và Thẩm Lãng.

- Quả nhân không cách nào tưởng tượng các ngươi làm sao thắng? Nhưng nếu Thẩm Lãng kiên trì, quả nhân liền cho con cơ hội lần này.

- Lần này nếu như các ngươi thua, giống như ta đã nói, trục xuất con thành dân, theo Thẩm Lãng lưu vong hải ngoại thôi!

- Nếu như con thắng, ta liền cho con cơ hội này, để cho con tham gia tranh ngôi, để cho con tăng cường quân bị, để cho con chấp chưởng phủ Đề đốc Thiên Việt!

Ninh Chính dập đầu:

- Nhi thần tuân chỉ!

Lúc này, Ninh Nguyên Hiến hướng Lê Chuẩn nói:

- Lão cẩu, ngươi nói ta bị điên thật sao? Ta cảm thấy ta điên rồi.

...

Chuyến săn biên giới hai nước Sở Việt chính thức xác định!

Đại vương hai nước đều ký tên đóng dấu, đồng thời đăng báo đế quốc Đại Viêm.

Chủ soái quân đội chuyến săn biên giới Việt quốc là Ngũ vương tử Ninh Chính.

Việt vương sẽ không xuất động người nào, hai nghìn quân đội toàn bộ do tự Ninh Chính chiêu mộ.

Tin tức này một khi truyền ra.

Tức khắc đưa tới sóng to gió lớn.

Toàn bộ nước Việt khiếp sợ, thậm chí mấy nước xung quanh cũng bị kinh ngạc sững sờ.

Trên cái thế giới này còn có chuyến săn biên giới vô lý thế này?

Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi cũng quá độc ác, quyết đoán hy sinh luôn cả con trai sao?

Đây là đẩy Ninh Chính cùng Thẩm Lãng vào bên trong hố lửa.

Tức khắc, toàn bộ tố cáo với Ninh Chính cùng Thẩm Lãng ngưng hẳn.

Bởi vì bây giờ ai cũng đã nhìn ra.

Ninh Chính cùng Thẩm Lãng chẳng qua là kẻ chết thay cho quốc quân mà thôi.

Thật bi ai.

Nghe nói là Thẩm Lãng nhà ngươi cứu sống quốc quân, kết quả bệ hạ hy sinh ngươi đầu tiên.

Ngươi làm trò hề đủ rồi, xem ngươi sau đó nhảy múa được thế nào?

Lúc trước quốc quân nuông chiều ngươi, ngươi liền giương nanh múa vuốt, bây giờ quốc quân ngã bệnh nên ngươi quay đao ngược lại.

Ai bảo ngươi yếu?

Phải, phải!

Ngươi còn giựt giây Ninh Chính tranh ngôi, bây giờ còn đoạt cái rắm.

Bốn tháng sau, ngươi và Ninh Chính hai người sẽ bị đi đày ba nghìn dặm.

Tên cặn bã Thẩm Lãng này rõ ràng hại Ninh Chính thê thảm.

Người ta tuy rằng trước đây không được yêu thương, nhưng tốt xấu sinh hoạt không lo a.

Bây giờ bị ngươi làm hại phải trục xuất là dân, hơn nữa bị đi đày đến chỗ không người.

Dĩ nhiên, còn phải chờ tới chuyến săn biên giới chính thức thua xong xuôi, hai người các ngươi mới có thể bị đi đày.

Nhưng chuyến săn biên giới vô lý còn có lo lắng à?

Hoàn toàn không có!

Thậm chí, Thẩm Lãng nhà ngươi ngay cả hai nghìn quân đội cũng không có.

Trừ phi từ gia tộc họ Kim điều binh?

Dù cho quân đội gia tộc họ Kim, cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ tinh nhuệ nước Sở, cuối cùng chẳng qua là tư quân quý tộc mà thôi.

Gia tộc họ Kim tuyển Thẩm Lãng nhà ngươi là ở rể, cũng rõ ràng vận đen tám đời!

....

Hai ngày sau!

Kinh đô lại một lần nữa xuất hiện một màn để cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Lãng bày sạp chiêu binh.

Ngay cổng kinh đô, đặt một quầy hàng thật to.

Trên đó viết chiêu mộ binh sĩ, lương tháng ba mươi lượng bạc, một khi mướn người, duy nhất cho vay một năm bổng lộc.

Tất cả mọi người không biết nên khóc hay cười, không thể tin nổi.

Không phải đâu!

Thẩm Lãng ngươi thật đúng là một người lính cũng không có, thực sự phải tạm thời chiêu mộ!

Khoảng cách chuyến săn biên giới cũng chỉ có không đến bốn tháng rồi, một mống binh nhà ngươi cũng không có, bây giờ mới bắt đầu tuyển?

Rõ ràng đùa giỡn quá trớn rồi đấy!

Ngươi đây không phải là tạm thời nước tới trôn mới nhảy, chuyện này do ngươi là phân muốn vãi ra quần mới bắt đầu tìm nhà xí a.

Đừng uỗng phí thời gian.

Trực tiếp kéo quần cho rồi.

Quả thật, ngươi lúc trước ở cuộc thi khoa cử quả thực sáng lập kỳ tích.

Nhưng đó là bởi vì ngươi tìm được người có huyết mạch đặc biệt dư nghiệt Khương Ly.

Bây giờ cũng không có loại chuyện tốt này.

Vậy mười người có huyết mạch đặc biệt, đã là xấp xỉ nhóm cuối cùng.

Lần này ngươi muốn mời hai ngàn người.

Hơn nữa biết rất rõ ràng lần này chuyến săn biên giới là tìm chết, thiên tài tới nhà ngươi tham gia quân ngũ thì may.

Bổng lộc ngươi có định giá cao hơn nữa cũng vô ích.

- Chiêu binh, chiêu binh!

- Gấp năm lần quân lương, gấp mười lần quân lương, vì nước vẻ vang đó.

Thẩm Lãng bày sạp chiêu binh, tầm ba ngày.

Gần như không có tuyển được một mống nào!

Căn bản không ai tới.

Tuy rằng quân lương siêu cao, thế nhưng tiền này là bán mạng.

Có mạng kiếm, mất mạng hoa.

Trên thực tế vẫn có người tới, chỉ bất quá bị đuổi đi.

Ngày thứ tư, Thẩm Lãng vẫn không có chiêu mộ đến một binh sĩ.

Ngày thứ năm, Thẩm Lãng làm ra hành động khủng khiếp.

Hắn chợt bắt đầu bắt lính!

Bọn các ngươi không đến hưởng ứng lệnh triệu tập, vậy ta liền chủ động đi bắt.

Mấy trăm nữ tráng sĩ, phá cửa vào từng hộ, bắt lấy từng người, ép buộc nhập ngũ.

Ngay từ đầu kinh đô vô số người phẫn nộ.

Quá kiêu ngạo, quá ghê tởm.

Lại ép buộc bắt người.

Thế nhưng chẳng bao lâu, bọn họ lại một lần nữa kinh ngạc sững sờ.

Bởi vì Thẩm Lãng bắt mỗi người, cũng là hoàn toàn phế vật.

Mỗi người đều thân thể ốm yếu.

Hơn nữa, đầu óc cũng chẳng sáng sủa gì.

Thẩm Lãng đây là muốn một lưới bắt hết tất cả kẻ đần độn ở kinh đô à.

Làm tất cả chuyện này để ngươi thành lập một nhánh quân đội siêu não tàn à?

...

Chú thích của Bánh: Một chương này ở khách sạn viết, ngày hôm nay hai chương một vạn năm, thật sự nấu hết lực ý chí. Ngày hôm nay chạy đi một nghìn dặm, ngày mai còn phải tiếp tục chạy đi vài trăm dặm. Nhưng ta vẫn sẽ ra sức gõ chữ, chỉ cầu các huynh đệ giúp ta một tay, ta xin mọi người đó!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đã sửa lỗi, mọi người yên tâm xem
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.