Chương trước
Chương sau
- Lão sư, học trò có thể hỏi một chút Thần nữ Tuyết Ẩn cùng đại tông sư Chung Sở Khách ở nơi nào không?

Ngô Đồ Tử nói:

- Ta biết hai người kia, cũng biết hai người này đã tới núi Phù Đồ, nhưng đến tột cùng ở nơi nào ta quả thực không biết! Bởi vì cái này không về ta quản!

Thẩm Lãng tin.

Trước mắt Ngô Đồ Tử này tuyệt đối là người cuồng khoa học, hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ phải ở trong phòng thí nghiệm của mình, quả thực không có thời gian rảnh để quản chuyện người khác!

Ngô Đồ Tử muốn dẫn được Thẩm Lãng đi hòn đảo giữa núi Phù Đồ.

Kết quả mới vừa đi ra ngươi vài bước, liền ngừng lại.

Bởi vì có người đến!

Quả nhiên, bên ngoài vang lên giọng của một người đàn ông.

- Ngô Đồ Tử trưởng lão, tay Thẩm Lãng còn sống không?

Nhìn hỏi lời này, rõ ràng quá trực tiếp.

Ngô Đồ Tử đi ra ngoài.

Phía trên đảo có một con đỏ ngừng lại, có năm người đứng trên đó.

Một người áo bào trắng, bốn người áo đen.

- La tuần sát sứ. - Ngô Đồ Tử nói:

- Chuyện gì?

Năm người kia ngài nhẹ nhàng nhún một cái, thân thể bắn nhanh như tên, đạp xuống đất đảo nhỏ.

Con đò ấy lại không hề dao động, mặt nước cũng không có gợn sóng.

Võ công năm người này, rõ ràng cao.

La tuần sát sứ nói:

- Nghe nói có người giả tạo lệnh bài núi Phù Đồ, đặc biệt tới bắt về. Nếu như Thẩm Lãng không chết, chúng ta sẽ phải mang đi xử tử.

Tên lái đò đi báo lên tổng bộ núi Phù Đồ, tổng bộ lập tức phái tới người của Hiến đường Tuần sát sứ tới bắt.

Ngô Đồ Tử nói:

- Không cần Hiến đường quan tâm, Thẩm Lãng này đúng là đệ tử quan môn của ta.

Nghe những lời này, La tuần sát sứ không khỏi kinh ngạc.

Gặp quỷ à?

Ngô Đồ Tử này căn bản liền chưa từng thấy qua Thẩm Lãng, hơn nữa nàng căn bản không có thể tiếp thu bất luận kẻ nào lên đảo của mình.

Bây giờ lại nhận Thẩm Lãng này làm đệ tử quan môn?

Chẳng lẽ Thẩm Lãng thực hiện mỹ nam kế thành công?

Ngô Đồ Tử này tuy rằng dáng dấp tuyệt mỹ, nhưng căn bản thì không phải là nữ nhân hoàn chỉnh.

Ngay cả như vầy mà Thẩm Lãng này còn có thể làm được?!

La tuần sát sứ nói:

- Ngô trưởng lão, ngài thu đệ tử đầu tiên phải đi qua Ân Đức Đường đồng ý, đồng thời đăng ký vào sổ sách, lúc này mới xem như là thu đồ đệ thành công.

Ngô Đồ Tử nói:

- Có đúng không? Vậy ta bây giờ đi Ân Đức Đường đăng ký cũng còn kịp à?

La tuần sát sứ nói:

- Đương nhiên tới kịp, chỉ bất quá Thẩm Lãng còn phạm vào một tội danh khác, giả tạo lệnh bài núi Phù Đồ! Tất cả lệnh bài chúng ta đều có đăng ký trong danh sách, căn bản cũng không có hắn vậy một bên! Giả tạo lệnh bài, là là tử tội! Ta muốn dẫn hắn đi Hiến đường xử tử!

Ngô Đồ Tử nói:

- Lệnh bài này của hắn không phải ngụy tạo, là ta cho hắn.

La tuần sát sứ nói:

- Điều đó không có khả năng, ngài chưa từng có rời đi đảo Phù Đồ, thế nào cầm lệnh bài cho Thẩm Lãng?

Ngô Đồ Tử nói:

- Cháu của ta Ngô Tuyệt rời đi núi Phù Đồ, chuyên môn đi tìm Thẩm Lãng, là ta ủy thác nó cầm lệnh bài giao cho Thẩm Lãng, lúc đó ta liền nhìn trúng tài năng của hắn, muốn thu hắn làm học trò.

La tuần sát sứ nói:

- Đi gọi Ngô Tuyệt tới.

Một lát sau, Ngô Tuyệt đến!

Gã vẫn nhớ lúc trước vậy, khuôn mặt thời thời khắc khắc đều mang nụ cười thân thiết.

Thẩm Lãng nhìn thấy hắn, sau đó tức khắc như là tha hương ngộ cố tri vậy, lớn tiếng nói:

- Nghĩa huynh, tiểu đệ nhớ muốn chết đi được.

Ngô Tuyệt mừng rỡ nói:

- Lãng đệ, đệrốt cuộc đã tới, thật sự làm ta nhớ muốn chết. Mấy tháng trước ta liền thời thời khắc khắc ngóng chờ đệ núi Phù Đồ, hôm nay đệ cuối cùng cũng đến. Tới đây nào, theo ca ca về nhà, chúng ta không say không về.

Hai người kia gặp mặt rõ ràng thân thiết vô cùng.

La tuần sát sứ nói:

- Ngô Tuyệt, trưởng lão Ngô Đồ Tử có ủy thác ngươi cầm một bên lệnh bài núi Phù Đồ chuyển giao cho Thẩm Lãng?

Lúc nói ra lời này, Ngô Đồ Tử cùng Thẩm Lãng đều nhìn gã chằm chằm.

Ngay lúc này cho dù là một thằng ngu đều biết làm sao trả lời.

Ngô Tuyệt kinh ngạc nói:

- Không có, cô cô ngươi không để cho ta chuyển giao lệnh bài gì hết.

Nhìn xem!

Đây là tình huynh đệ plastic (*).

(*) tình anh em giả tạo: tức để chỉ những người ngoài mặt tỏ ra là bạn bè thân thiết với mình nhưng đến khi nhờ cậy thì ngoảnh mặt làm ngơ

Đương nhiên, đối với điểm ấy Thẩm Lãng cũng chẳng ngoài dự đoán của mình chút nào.

Khi bản ghi chép thí nghiệm của hắn xuất hiện ở chỗ hội Ẩn Nguyên, hắn thì có thể nghĩ đến Ngô Tuyệt có vai trò gì.

Nhưng sắc mặt Ngô Đồ Tử tức khắc lạnh lẽo.

- Ngô Tuyệt, con xác định không có vì ta chuyển giao lệnh bài?

Ngô Tuyệt vẻ mặt vô tội nói:

- Thật không có, cô cô có phải là ngài nhớ nhầm hay không?

Ngô Đồ Tử một trận cười lạnh nói:

- Vậy có lẽ là ta nhớ lộn, ta không phải để Ngô Tuyệt chuyển giao lệnh bài, mà là do người khác.

La tuần sát sứ nói:

- Người nào? Ta lập tức tìm hắn tới giải thích.

- Ta quên rồi, được chưa? - Ngô Đồ Tử nói:

- Nhưng cái lệnh bài của Thẩm Lãng là thật.

Đây, đây là càn quấy a.

Hơn nữa còn là loại càn quấy hoàn toàn không có đạo lý gì luôn.

Chuyện này cũng đồng dạng không có gì ngoài ý muốn, đây là cực hạn kiên nhẫn của Ngô Đồ Tử rồi, ngươi muốn nàng bịa ra một lời nói dối không chê vào đâu được ư? Xin lỗi, nàng không có dư hơi như vậy.

Dù sao lời nói cũng vo tròn không được, liền trực tiếp trở mặt động võ.

Quả nhiên!

Một giây sau.

Ngô Đồ Tử nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ta đã nói rồi, Thẩm Lãng là đệ tử quan môn của ta, lệnh bài của hắn là thật. Bây giờ mời các ngươi lập tức rời khỏi đảo của ta, bằng không thì trách ta ra tay vô tình.

Cánh tay trái của nàng hơi khẽ nâng lên, tay áo thõng xuống, lộ ra cánh tay ngọc trắng như tuyết, dưới ánh mặt thực sự giống như trong suốt vậy.

Tức khắc, vườn hoa phía sau trở nên vô cùng diễm lệ.

Mấy trăm mấy ngàn con bướm bay era.

Một màn này, Thẩm Lãng rõ ràng kinh ngạc sững sờ.

Ta, đ*!

Những thứ này, hóa ra không phải là hoa?

Mà là bươm bướm?

Ta nói, mới vừa mới nhìn những thứ này thấy không thích hợp vô cùng, quá đẹp so với bình thường.

Mấy ngàn con bướm bay lượn trên không trung, phóng ra mùi vô cùng nguy hiểm.

Vô cùng hiển nhiên, có kịch độc!

La tuần sát sứ nói:

- Ngô Đồ Tử trưởng lão, ngài đừng cho là ta làm khó? Ta chỉ đang thực hiện chức trách Hiến đường!

Ngô Đồ Tử nói:

- Ta nói, hoặc là cút, hoặc là chết!

Á!

La tuần sát sứ bất đắc dĩ.

Do dự chốc lát rồi nói nói:

- Ngô Đồ Tử trưởng lão, loại hành vi này của ngài là xúc phạm quy định núi Phù Đồ, nghiêm trọng đến mức cần phải tước đoạt chức vị trưởng lão. Ta đây phải đi đến Khổng trưởng lão của Hiến đường, xin Ngô trưởng lão nghĩ lại!

- Cút!

La tuần sát sứ bất đắc dĩ rời đi.

Ngô Tuyệt nói:

- Lãng đệ, vậy ca ca đi trước một bước, chờ xử lý xong hết chuyện bên này, nhất định phải đi nhà ta uống rượu đấy.

Thẩm Lãng cất giọng thân thiết:

- Nhất định, nhất định! Nghĩa huynh, nhìn thấy nghĩa huynh thật cao hứng.

Ngô Tuyệt nói:

- Ta gặp được đệ mới cao hứng làm sao, cáo từ Lãng đệ! Nhất định phải nhớ kỹ đến nhà ta, rượu ta chuẩn bị hâm nóng sẵn, món ăn cũng xào kỹ.

Cao hứng hả?

Hành vi của ngươi là muốn đẩy Thẩm Lãng vào chỗ chết, cao hứng thế nào?

...

Sau khi cả đám đi.

Tay của Ngô Đồ Tử để xuống, tất cả bươm bướm trở lại vườn hoa.

Thoạt nhìn, vẫn như những cánh hoa rực rỡ.

Ngô Đồ Tử cùng Thẩm Lãng liền lẳng lặng chờ đợi.

Nàng không có bất kỳ ý muốn lên tiếng.

Thẩm Lãng nhịn không được dùng X quang kiểm tra thân thể của nàng.

Vừa rồi nàng từng nói, nàng cũng không phải đàn bà hoàn chỉnh, thậm chí không có kinh nguyệt.

Hơn nữa còn là thạch ma nữ.

Thẩm Lãng sau khi quét hình thân thể của nàng, phát hiện trong bụng nàng có tử cung bình thường, cũng có buồng trứng bình thường.

Thế nhưng so với phụ nữ bình thường lại nhỏ hơn, giống như không có phát dục hoàn toàn vậy.

Hơn nữa huyết mạch thiên phú của nàng quả nhiên rất cao, không phải màu vàng.

Hơi giống màu đỏ, nhưng đôi khi lại ngả sang màu cam, thậm chí còn có chút không cố định.

- Trò đây là đang quan sát cơ thể của ta à? - Ngô Đồ Tử nói.

Thẩm Lãng gật đầu.

Ngô Đồ Tử nói:

- Đừng phí sức, bản thân ta kiểm tra qua không dưới một ngàn lần.

Thẩm Lãng nói:

- Toàn bộ người Huyết Mạch Đột Biến đời thứ hai đều là như vậy sao?

Ngô Đồ Tử nói:

- Gần như tất cả người Huyết Mạch Đột Biến đời thứ hai cũng không thể lớn lên bình thường, nhưng tình trạng mỗi người cũng không giống nhau.

Tiếp tục, nàng nói:

- Hẳn là trò từng nghe nói qua chuyện ta đá nát một quả trứng khi ra mắt với người ta phải không?

Đương nhiên nghe qua, thậm chí còn là nguyên nhân dẫn đến mấy cơn ác mộng.

- Chuyện này là thật. - Ngô Đồ Tử nói:

- Thế nhưng cái tên cặn bã của Tru Thiên Các ấy cố ý, hắn biết rõ ràng ta không bình thường, lại cố ý hướng ta cầu thân, nhưng thật ra là ở nhục nhã ta, ta chỉ đá nát một quả trứng của hắn đã đặc biệt nể tình. Nếu như không phải nể nang thê tử của hắn, ta đã sớm cho hắn hoàn toàn biến thành thái giám.

Á!

- Mỗi một người không bình thường, cũng là khác loài trong mắt của mọi người! - Ngô Đồ Tử nói.

Thẩm Lãng không khỏi nhớ lại vậy những người huyết mạch số không, ở trong mắt người khác cũng là khác loài.

Bất quá loài đột biến này càng cường đại, cũng càng độc ác sao?

Có thể dùng cái từ này để hình dung à?

Phải nói là lãnh khốc, ở trong mắt nàng, tính mạng của con người cùng thỏ hay chuột cũng chẳng có gì khác nhau.

Xấp xỉ nửa giờ sau!

Lại tới một con đò khác!

Ngô Tuyệt chưa có tới, La tuần sát sứ cũng không có tới.

Mà có ba lão già đến!

Loại lão già có khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Cảm giác về loại khí tràng này, phi thường cường liệt.

Dù cho Thẩm Lãng không có võ công cũng có thể cảm thụ được.

Vừa rồi năm người La tuần sát sứ ở đầy, khí tràng hoàn toàn bị một mình Ngô Đồ Tử chế trụ.

Mà bây giờ khí tràng khắp hòn đảo hoàn toàn bị ba trưởng lão này chế trụ.

- Sư muội, không nên hồ nháo, giao người ra đây. - Một người trong đó lão giả nói.

Mắt Ngô Đồ Tử phát lạnh.

Không nói hai lời, hai cái tay giơ lên.

- Hô!

Tức khắc, toàn bộ mấy ngàn con bướm khắp vườn hoa bay lên.

Tiếp đó một màn càng thêm kinh ngạc xuất hiện.

Toàn bộ lá trong rừng cũng bay lên.

Cũng toàn bộ cũng là bươm bướm, mấy vạn, mấy chục vạn còn.

Che khuất bầu trời, quanh quẩn trên không trung.

Một màn này thực sự cầm Thẩm Lãng chấn động đến tê dại cả da đầu.

Nhưng mà, cái này chỉ là bắt đầu!

Sau một lát, mặt đất bắt đầu khởi động.

Vô số rắn độc từ dưới đất chui ra, mấy nghìn, mấy vạn con, thậm chí nhiều hơn.

Những con rắn này đang quấn quanh nhau, lại hợp thành một đường bức tường, ngăn cản ba đại trưởng lão núi Phù Đồ.

Bức tường thành màu đen kích động!

Bầu trời mấy chục vạn con bươm bướm không ngừng xoay quanh.

Màn này, quả thực so với bất kỳ điện ảnh đều gây kinh ngạc

Ân sư Ngô Đồ Tử à, học trò... rõ ràng xem thường ngài rồi.

Bản lĩnh này của ngài rõ ràng lợi hại.

Thảo nào trên cái đảo này một người cũng không có.

Ngài không muốn người khác tới, người khác cũng không dám lại đây.

Thậm chí cũng không sẵn lòng bước lên hòn đảo này, quỷ biết ngài có bao nhiêu độc trùng.

Nhưng mà tính cách của cô giáo Ngô Đồ Tử này cũng thật dữ dằn, một lời không hợp bèn ra tay.

Dù cho đối mặt ba đại trưởng lão cũng trực tiếp gây oán.

Thật không biết nàng làm sao lên chức trưởng lão, trong khi quan hệ với người của núi Phù Đồ đặc biệt kém.

Lúc này Thẩm Lãng đi nhanh lên trước nói:

- Khoan động thủ đã, khoan động thủ đã!

- Tai họa!

Một trưởng lão núi Phù Đồ gặp việc này lạnh giọng quát.

Thẩm Lãng nói:

- Ba vị trưởng lão nghe một lời của ta.

- Động thủ, bắt người, giết ngay!

Ba vị trưởng lão này căn bản không nghe bất kỳ lời nói nào của Thẩm Lãng, trực tiếp liền tiến lên bắt người.

A, là giết người!

Ngạo mạn cỡ này, coi mạng người là chuyện vặt thế này, quả nhiên là tác phong núi Phù Đồ.

Cao cao tại thượng cỡ nào?

Thẩm Lãng nói:

- Ta có thể mở ra cửa vào di tích thượng cổ ở vùng biển phía nam.

Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Ba trưởng lão không khỏi kinh ngạc.

Nhưng mà, hoàn toàn không có dừng lại, vẫn đi về phía trước.

Nơi ba người này đi qua, phóng xuất ra năng lượng mạnh mẽ vô cùng.

Vô số rắn độc, cách bọn họ còn có mấy mét liền trực tiếp nát bấy.

Vô số bươm bướm, hóa thành bột mịn trên không trung.

Võ công này rất cao, thế cho nên Thẩm Lãng căn bản không hiểu được cấp bậc gì.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như ta không có đoán sai, lối vào cái di tích thượng cổ này, có một bộ bản đồ đúng không?

Nghe những lời này.

Ba trưởng lão núi Phù Đồ dừng bước.

Tên tiểu bạch kiểm này là làm sao mà biết được?

Những người từng thấy cửa vào di tích thượng cổ này không vượt qua hai mươi người, chỗ này không ai nói cho Thẩm Lãng.

Thậm chí ngay cả Ngô Tuyệt cũng không biết.

Đương nhiên Ngô Đồ Tử cũng không biết!

Thẩm Lãng nói:

- Mấy thế lực siêu thoát nói vậy đã đã tiêu hao hết vô số trí tuệ, đều không có thể giải được câu đố của cái bản đồ này! Dựa theo quy tắc của mấy thế lực siêu thoát lớn, bên nào giải được câu đố của tấm bản đồ này đầu tiên, người nào mở được cửa vào cái di tích thượng cổ này là có quyền khai phá di tích này đúng không?

Gần đây luôn là như vậy.

Cái gì cùng khai phá chứ?

Không tồn tại.

Thẩm Lãng nói:

- Ta có thể giải được!

Ba trưởng lão không tin.

Vì tháo ra cái vấn đề khó khăn này, các thế lực siêu thoát như Thiên Nhai Hải Các, núi Phù Đồ, Huyền Không Tự, Thông Thiên Tự, Tru Thiên Các không biết mất bao nhiêu nỗ lực.

Có thể nói như vậy, bọn họ hoàn toàn tập kết những người thông minh nhất thiên hạ thử nghiệm giải ra nan đề này.

Tất cả mọi người thất bại.

Không biết có bao nhiêu thiên tài nói là giải ra cái vấn đề khó khăn này, kết quả thử một lần, vẫn thất bại.

Thẩm Lãng xấp xỉ là người thứ mấy trăm nói rằng chính mình có thể giải được nan đề này.

Những kẻ thông minh kia không phải khoác lác, mà là cảm thấy cái nan đề này quả thực không khó, mình quả thật có thể giải.

Nhưng chân chính bắt đầu làm, phát hiện khó như lên trời.

Đến bây giờ toàn bộ quốc gia phương đông không biết có bao nhiêu thiên tài đang dốc hết tâm huyết, không ngủ không nghỉ mà giải đáp mà.

- Động thủ!

Ba trưởng lão núi Phù Đồ dừng lại một lát sau, vẫn không di chuyển.

Tiếp tục đi phía trước! Không ngừng phá hủy rắn độc cùng bươm bướm của Ngô Đồ Tử.

Giả tạo lệnh bài núi Phù Đồ là trọng tội, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Thế nhưng ở trong mắt ba trưởng lão này, Thẩm Lãng lúc này còn có một tội danh càng thêm nghiêm trọng, đó chính là câu dẫn Ngô Đồ Tử.

Ngô Đồ Tử lúc đầu như là thiên sát cô tinh vậy, không giao tiếp với bất kỳ ai, mà bây giờ lại như là bị trúng mê hồn dược che chở Thẩm Lãng, liền chỉ cần điểm này, Thẩm Lãng đáng bị băm thành muôn mảnh.

Ngô Đồ Tử bỗng nhiên nói:

- Ba vị trưởng lão, để Thẩm Lãng thử nhìn một chút, nếu như hắn không giải được nan đề cửa vào di tích thượng cổ. Ta liền từ đi chức trưởng lão Hoa Mộc Đường!

Nghe những lời này, ba vị trưởng lão hết hồn.

Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này làm được như thế sao?

Ngắn ngủi chưa tới một canh giờ, liền làm cho Ngô Đồ Tử mê đến thần hồn điên đảo?

Vì hắn, Ngô Đồ Tử lại sẵn lòng từ đi chức vị trưởng lão núi Phù Đồ?

Người này chính là tai họa, hùng tính họa thủy (*).

(*) người đàn ông gây tai họa cho đàn bà, đối lập với hồng nhan họa thủy.

Nhưng mà, so với tính mạng một tiểu bạch kiểm, vị trí trưởng lão Hoa Mộc Đường hiển nhiên trân quý nhiều lắm.

Ba trưởng lão liếc nhau.

- Ta hứa, sau nửa canh giờ xuất phát!

Tiếp đó, ba trưởng lão thối lui.

Ngô Đồ Tử lui về phía sau nửa bước, bước chân hơi hơi có chút lảo đảo.

Tất cả rắn độc tản ra, chui trở lại trong đất.

Tất cả bươm bướm trở lại rừng cây, nên làm lá cây tiếp tục đóng vai lá cây, nên làm cánh hoa tiếp tục đóng vai cánh hoa.

Thẩm Lãng nhìn Ngô Đồ Tử cũng không thể tin nổi, hắn cũng bị kinh ngạc sững sờ.

Ân sư ơi? Giữa đôi ta không có giao tình sâu như vậy.

- Trưởng lão Hoa Mộc Đường, là kế thừa vị trí của phụ thân ta. - Ngô Đồ Tử nói:

- Ta đây làm trưởng lão có tiếng mà không có miếng, cho tới bây giờ cũng không có đi quản chuyện gì, ta không có rời đi khỏi hòn đảo này nửa bước, nhưng Sơn trưởng kiên trì để ta làm trưởng lão, bản thân ta cũng đành phải làm thôi.

Thì ra là thế!

Nhưng mà, ba người kia trưởng lão nói sau nửa canh giờ xuất phát có ý gì?

Lưu cho Thẩm Lãng cùng Ngô Đồ Tử nửa canh giờ? Làm cái gì?

Ta và nàng hoàn toàn là trong sạch sao?

Các ngươi xem Thẩm Lãng ta đây là người thế nào?

- Đi thôi!

Ngô Đồ Tử nói, tiếp đó bay thẳng đến bến tàu.

Một lát sau, mặt nước trực tiếp chui ra một con đò.

Ngô Đồ Tử leo lên đò, Thẩm Lãng hơi hơi kinh ngạc, cũng leo lên.

Không có người chèo đò, không có mái chèo, không có buồm!

Con đò này lại tự chuyển động.

Quá thần kỳ.

Thẩm Lãng cúi đầu vừa nhìn, phát hiện trong nước có ba con rắn bự, đang kéo con đò về phía trước.

Mỗi một con rắn nước, dài chừng sáu bảy mét.

Thẩm Lãng lại một lần nữa trong lòng khâm phục, mỹ nữ ân sư của ta quá lợi hại luôn ấy chớ.

- Cái này chính là năng khiếu của ta, có thể cùng động vật giao lưu. - Ngô Đồ Tử nói:

- Cho nên tất cả những thứ trên đảo cũng là do ta thuần dưỡng.Những con bướm này, rắn độc cũng là cũng là ta nhìn trứng nở ra, chúng nó coi ta làm mẹ.

Vậy đáng tiếc.

Mới vừa rồi bị ba trưởng lão núi Phù Đồ giết nhiều như vậy, làm cho ân sư đau lòng.

Thẩm Lãng nói:

- Lão sư, ngài không cần mang cái gì sao?

- Cái gì?

Thẩm Lãng nói:

- Ví như tắm rửa quần áo? Ngài thích sạch sẽ thế này.

Ngô Đồ Tử cơ hồ là người sạch sẽ nhất Thẩm Lãng từng gặp, đơn giản là người mắc bệnh ở siêu sạch.

- Không cần! - Ngô Đồ Tử nói.

Sau một lát!

Lại có một con đò đuổi theo.

Trên thuyền treo một lá cờ, viết chữ Hiến.

Đây chính là trưởng lão Hiến đường núi Phù Đồ, phía sau ông ta dĩ nhiên là Ngô Tuyệt.

- Nghĩa huynh cũng đi sao? - Thẩm Lãng vô cùng vui vẻ nói.

Thái độ Ngô Tuyệt thái độ vẫn rất thân thiết, gã nói:

- Đúng vậy, ta thực sự lo lắng cô cô cùng Lãng đệ, liền chủ động xin đi giết giặc, thuận tiện trên đường phụng dưỡng Khổng trưởng lão, Lãng đệ à, chúng ta có thể nói chuyện với nhau suốt dặm.

Tình anh em plastic, tình cô cháu plastic, quả thực diễn đến cực hạn.

- Nếu như ta từ chức trưởng lão Hoa Mộc Đường, tiếp nhận chức vụ chính là phụ thân của Ngô Tuyệt, cũng chính là huynh trưởng của ta. - Ngô Đồ Tử nói.

Oa, lại thêm một đoạn tình huynh muội plastic.

Kế tiếp, hai chiếc con đò một trước một sau.

Thẩm Lãng cùng Ngô Tuyệt, cách mấy mét, giao lưu vô cùng nhiệt tình.

Bề ngoài quả thực so với anh em ruột còn thân thiết hơn.

...

Mười mấy tiếng đồng hồ sau đó!

Thẩm Lãng ngồi trên đò lại một lần nữa đi tới bến tàu vào Phù Hải cửa.

Kiếm vương Lý Thiên Thu vẫn chờ ở chỗ này, lòng đang nóng như lửa đốt.

Núi Phù Đồ quá nguy hiểm.

Thẩm Lãng đi chuyến này, thực sự sợ chết không có chỗ chôn a.

Kết quả ngẩng đầu nhìn lên.

Thẩm Lãng đã trở về, hơn nữa bên người còn có một cô gái tuyệt mỹ kế bên.

Đây... Đây là Ngô Đồ Tử?

Thật đúng là bị hắn làm xong?

Thủ đoạn thế này, thật sự khiến cho người ta nhìn mà than thở.

Con cháu nhà nông như chúng ta, rõ ràng không học được, không học được!

...

Rời khỏi Phù Hải, về tới lục địa.

Lần này cuộc hành trình núi Phù Đồ coi như là kết thúc.

Tổng cộng thời gian ở núi Phù Đồ không vượt qua ba giờ.

Núi Phù Đồ cái dạng gì?

Không biết!

Bởi vì Thẩm Lãng căn bản sẽ không có đến chủ đảo của môn phái núi Phù Đồ, cũng chỉ là nhìn ngọn núi phù đồ từ đằng xa mà thôi.

Hơn nữa, người của núi Phù Đồ hắn tổng cộng chỉ thấy mười người mà thôi.

Thực sự so với người mù sờ voi còn không bằng.

Nhưng dù cho như thế, núi Phù Đồ cường đại, thần bí, cao cao tại thượng đã ở trong lòng hắn lưu lại vô cùng ấn tượng khắc sâu.

Rắn độc tạo thành thành bức tường nhỏ.

Vô số bươm bướm tạo thành vườn hoa, tạo thành rừng cây.

Quả thực ly kỳ đến không chân thật.

Sau khi trở lại trên lục địa, đã có hai chiếc xe ngựa lộng lẫy chờ ở chỗ này.

Thẩm Lãng chẳng biết xấu hổ mà ngồi ở trong xe ngựa, hơn nữa cùng một chiếc xe ngựa với Ngô Đồ Tử.

Kiếm vương Lý Thiên Thu hướng phu xe kia nói:

- Huynh đệ, bằng không vẫn do ta tới đánh xe đi, cái nghề này ta rất thành thạo.

Á! Được rồi!

Hai chiếc xe ngựa, không ngừng xuôi nam!

Treo cờ núi Phù Đồ.

Đây là Thẩm Lãng lần đầu tiên nhìn thấy lá cờ này.

Chẳng có oai chút nào.

Trên nền vải lụa lam nhạt, thêu rất nhiều phù du.

Còn không bằng Thiên Nhai Hải Các.

Cờ Thiên Nhai Hải Các cũng rất đơn giản, chính là một đám mây.

Đám thế lực siêu thoát này ưa chuộng khiêm tốn nhỉ.

Lá cờ này không nhìn qua không uy vũ.

Trên thực tế!

Đặc biệt uy vũ!

Nơi hai chiếc xe ngựa đi qua, đều biến thành khu không người vậy.

Không phải là bởi vì chọn nơi không ai đi, mà là có người sau khi thấy cờ trên hai chiếc xe ngựa này nên xua mọi người đi chỗ khác.

Có thể nói.

Mặc kệ người quốc gia nào đều tránh núi Phù Đồ như tránh rắn rít.

Thấy lá cờ này, sau đó liền tránh từ xa.

Không có bất kỳ đề ra nghi vấn, không có bất kỳ trạm kiểm soát.

Dễ dàng mà xuyên qua nước Sở.

Công khai đi ở trên quan đạo, nếu không phải là bởi vì trên quan đạo có rất nhiều dấu bánh xe và vó ngựa mới tinh, Thẩm Lãng thật hoài nghi người trên đất này chết hết.

Lúc đi qua Khương quốc

Giống như vậy!

Lúc trước tới thời điểm, toàn bộ thảo nguyên Khương quốc như thường lệ có thể thấy kỵ binh hò hét mà qua.

Lúc này đây xuôi nam, lẽ ra có thể thấy càng nhiều hơn.

Kết quả!

Một kỵ binh đều không nhìn thấy.

Kết quả vừa hỏi, Thẩm Lãng hiểu ra!

Bởi vì núi Phù Đồ giao bức tranh lộ tuyến của mình cho nước Sở, nước Việt, nước Đại Nam, nước Nam Ẩu!

Tiếp đó trên con đường này, cũng sẽ không có người.

Đây không phải là nịnh bợ.

Mà là một loại cấm kỵ.

Ví như quan hệ của Sở vương cùng núi Phù Đồ chưa nói đến là tốt, Việt vương cũng vậy.

Vua Khương Arunana, càng là không có bất kỳ ý kiến muốn nịnh bợ núi Phù Đồ ý.

Cái này giống như đạo lý ở một số quốc gia Đông Nam Á, có người thấy một đám hòa thượng đi qua, bản năng sẽ tách ra, nhường cả con đường.

Tốc độ xuôi nam thật nhanh!

Xe ngựa núi Phù Đồ sau khi xuyên qua nước Khương, tiến vào nước Đại Nam của vua Căng!

Thẩm Lãng nhìn ra bất đồng.

Nước Đại Nam vua Căng cũng nhận được bức tranh lộ trình của núi Phù Đồ đưa tới, thế nhưng cũng không có phân phát khắp nơi.

Đại quân tộc Sa Man, vẫn nghênh ngang đi ngang qua bên cạnh.

Thậm chí còn không ngừng quan sát hai chiếc xe ngựa này.

Thế nhưng đồng dạng không ai bắt đầu chặn lại tra hỏi, giống như hai chiếc xe ngựa núi Phù Đồ này không tồn tại vậy.

Mà núi Phù Đồ cũng xem như đám quân đội tộc Sa Man không tồn tại.

Đôi bên nước giếng không phạm nước sông.

Ngược lại Thẩm Lãng đặc biệt vô cùng kinh ngạc.

Rõ ràng không nghĩ tới, mình và vua Căng còn chưa có giao thủ, ngược lại còn đi qua nước Đại Nam của gã trước.

Hơn nữa còn thấy được quân đội của gã đang hành quân.

Mười vạn đại quân của vua Căng, đang đi về phía nước Nam Ẩu.

Thẩm Lãng lúc này thấy được nhánh quân đội ấy ở cự ly gần..

Vóc dáng không cao, thậm chí chưa nói tới cường tráng.

Nhưng thực sự vô cùng anh dũng.

Cơ bắp mỗi người như sắt vậy, nhìn qua gầy, nhưng tràn đầy lực bộc phát tuyệt đối.

Mỗi một sĩ binh nhìn qua trang bị rất kém cỏi, kỳ thực uy lực chiến đấu rất mạnh.

Đại đa số tộc Sa Man mặc chính là giáp mây và giày rơm, khiên trên tay cũng bện bằng mây.

Cung vác trên lưng thoạt nhìn cũng không tinh xảo, thậm chí kích cỡ không lớn.

Giống như một nhánh quân đội bộ lạc nguyên thủy vậy.

Nhưng mà Thẩm Lãng biết, thứ giáp mây này kỳ thực vô cùng vững chắc.

Giáp và khiên bằng mây, cung tên bình thường bắn không thủng, đao chém ở phía trên cũng chỉ là lưu lại một dấu vết sâu mà thôi

Còn cung của bọn họ nhìn qua thô sơ vô cùng, nhưng rất mạnh.

Cánh cung vô cùng to, cũng là dùng một cả khúc gỗ cong mà thành, xấp xỉ tầm một thạch.

Đây đối với đại quy mô quân đội mà nói đã là siêu cấp cường cung, chí ít so với cung Việt quốc càng mạnh.

Còn có đao trong tay bọn họ, nhìn qua khá cổ quái, loan đao không giống loan đao, dao phay không giống dao phay.

Nhưng cũng là sắt thép Tây Vực trợ giúp tốt nhất, đặc biệt cứng cỏi sắc bén.

Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.

Đối với trang bị tộc Sa Man, Thẩm Lãng cũng chăm chú nghiên cứu qua.

Đồng thời cho ra một cái kết luận.

Khó coi, thế nhưng dùng rốt.

Hơn nữa những binh sĩ tộc Sa Man hành quân, chưa chắc đi ra đường, ngược lại lựa chọn trèo đèo lội suối, hoàn toàn không biết mệt mỏi rã rời, linh hoạt như là khỉ vậy.

Đặc biệt khi chạy tăng tốc, trong nháy mắt bộc phát lực, chân chính nhanh như thỏ.

- Vù vù vù vù...

Dọc theo đường đi, đại quân tộc Sa Man có đội ngũ chuyên săn bắn.

Ở trong rừng lao điên cuồng thật nhanh, nhảy lên giữa đám cây cối.

Cung tên trong tay đều bắn ra, nhanh như chớp.

Thậm chí ngươi còn không nhìn thấy bóng dáng con mồi, cũng đã ngã xuống đất bị mất mạng.

Khả năng bắn cung của đội săn bắn này rất cao siêu.

Trong khi đang chạy, bọn họ có thể bắn trúng thỏ đang chạy trốn, rắn độc đang trườn, thậm chí chim bay qua bay lại trong rừng.

Kiếm vương Lý Thiên Thu không khỏi cùng Thẩm Lãng nhìn nhau một cái.

Võ sĩ tộc Sa Man quả nhiên danh bất hư truyền.

Việt quốc có phiền toái lớn.

Xe ngựa nhanh chóng xuyên qua khu vực phía đông nước Đại Nam, tiến vào phía trong nước Nam Ẩu.

Nơi đây lại là một cảnh tượng khác!

Mười lăm vạn đại quân Việt quốc, trùng trùng điệp điệp, vô biên vô hạn.

Nam Cung Ngạo, công chúa Ninh La, đại tướng quân Chúc Lâm vẫn điều binh khiển tướng.

Vô số dân phu, đang đang điên cuồng xây dựng phòng tuyến cùng pháo đài!

Ngoài ba thành trì nước Nam Ẩu ra, chi chít khắp nơi đều có pháo đài và hào sâu.

Toàn bộ nước Nam Ẩu đều biến thành chiến trường to lớn!

Đây là Thẩm Lãng lần đầu tiên lạ vào trong chiến trường lớn đến thế.

So với trong tưởng tượng của hắn còn lớn hơn nhiều.

So với trong trí nhớ của hắn còn lớn hơn.

Thậm chí so với cảnh trong phim còn muốn vĩ đại.

Mười mấy vạn đại quân, mười mấy vạn dân phu, phòng tuyến kéo dài vài trăm dặm.

Thẩm Lãng kiếm được mấy triệu lượng vàng, trong đó đại bộ phận đều biến thành vài trăm dặm phòng tuyến.

Cái giá này đã coi là rất cao.

Càn Long trong hai cuộc chiến Kim Xuyên lớn nhỏ, dùng hết bảy chục triệu lượng bạc, kết quả Kim Xuyên kia chỉ là một huyện, dân cư miễn cưỡng hơn một chục ngàn người mà thôi.

Cuộc chiến nghiêng nước.

Hoàn toàn như là hai quái thú khổng lồ va chạm!

Xe ngữa núi Phù Đồ thông suốt xuyên qua nước Nam Ẩu, tiến vào hành tỉnh Thiên Nam Việt quốc, tiếp đó thay đổi xuôi nam, lại một lần nữa sang bờ biển.

Ở đây đã có một chiếc tàu biển đang đợi, treo hai mặt cờ.

Cờ chủ là núi Phù Đồ, còn có một lá cờ nhỏ dĩ nhiên là Nam Hải kiếm phái.

Chiếc thuyền này là Nam Hải kiếm phái.

Quan hệ của Yến Nan Phi cùng núi Phù Đồ, quả nhiên rất thân mật.

Nhưng mà, ông ta cũng không có xuất hiện!

Thậm chí thủy thủ khống chế đội tàu, cũng căn bản chưa có tới quấy rối hai vị trưởng lão núi Phù Đồ, nguyên nhân căn bản là nịnh bợ không lên!

...

Tàu biển đi một ngày hai đêm!

Đến đích!

Đây là một hòn đảo trong vô số hoang đảo ở vùng biển phía nam.

Thậm chí không có bến tàu.

Tàu lớn ngừng lại trước, tiếp đó đến tàu nhỏ, mọi người leo lên hòn đảo!

Di tích thượng cổ ngay trên cái hoang đảo này?

Hòn đảo này, không có bất kỳ cây cỏ, toàn bộ cũng là đá đen.

Quanh đảo có những thạch cao chót vót, dữ tợn đáng sợ.

Kiếm vương Lý Thiên Thu không thể lên đảo, chỉ có thể ở lại trên tàu.

Tuyệt đối kỳ thị.

Thậm chí không có đường thương lượng.

Đương nhiên, Ngô Tuyệt cũng không có lên đảo, cấp bậc của gã chưa đủ.

Ba người Khổng trưởng lão núi Phù Đồ, trưởng lão Ngô Đồ Tử, Thẩm Lãng leo lên hòn đảo đen.

Nhìn từ kế bên, hòn đảo này thực sự giống như một con thú khổng lồ đang nằm vậy.

Từ phía tây tiến vào đảo!

Sau khi tiến sâu vào.

Thẩm Lãng cảm thấy khí tức quái dị.

Nhưng lại hoàn toàn nói không được.

Áp lực?

Không phải!

Cũng cảm giác hít thở khó chịu, không phải là bởi vì độ ẩm, cũng không phải là bởi vì áp suất.

Đúng!

Từ trường!

Từ trường trên đảo rất quái lạ.

Thậm chí đã ảnh hưởng bộ não của con người, bản năng cảm giác được hoa mắt.

Nói như vậy thôi, con người dù cho tiến vào từ trường mạnh cũng sẽ không chóng mặt.

Qua trí não, Thẩm Lãng lại một lần nữa kiểm tra đo lường các số liệu khác.

Giá trị phóng xạ!

Căn nguyên để cho người ta không thoải mái, còn có phóng xạ.

Không chỉ các kim loại phóng xạ như radium, thorium và uranium có phóng xạ, và nhiều đá cẩm thạch có phóng xạ.

Môi trường từ trường và phóng xạ trên hòn đảo này vượt xa các khu vực khác.

Thẩm Lãng lúc đầu cũng muốn hỏi, cửa vào di tích thượng cổ ở nơi nào.

Nhưng mà không cần hỏi!

Bởi vì hắn đã thấy.

Chỗ đó chính là cửa vào di tích thượng cổ.

...

Giữa hòn đảo, có một bức tượng người đá khổng lồ, cao tầm hai mươi tầng lầu.

Gã ngẩng đầu nhìn trời.

Trong tay còn đang nâng một hành tinh lớn!

Trên tinh cầu có khắc bản đồ phức tạp, có rất nhiều lục địa và vùng biển, hơn nữa những ở xung quanh khắp nơi đã được tô lên bốn màu đỏ, lam, vàng, lục.

Người đá khổng lồ dường như là muốn cho ánh mặt trời chiếu quả địa cầu này.

Quả địa cầu trong tay người khổng lồ này chính là chìa khóa cửa vào di tích thượng cổ!

Bản đồ chính là nan đề toán học nghìn năm! Tháo ra cái vấn đề khó khăn này, là có thể mở ra di tích thượng cổ.

Thẩm Lãng liếc mắt liền nhìn ra đây là định lý bốn màu, cũng được gọi là giả thiết bản đồ bốn màu (*)!

(*) Đối với bất kỳ mặt phẳng nào được chia thành các vùng phân biệt, chẳng hạn như bản đồ hành chính của một quốc gia, chỉ cần dùng tối đa bốn màu để phân biệt các vùng lân cận với nhau. Hai vùng được coi là lân cận nếu như chúng có chung nhau một đoạn đường biên, không tính chung nhau một điểm. Định lý bốn màu là định lý lớn đầu tiên được chứng minh bằng máy vi tính.

Đây là một trong ba giả thuyết toán học cận đại lớn nhất!

Bản chất là thuộc tính nội tại của mặt phẳng hai chiều, nghĩa là hai đường thẳng trong một mặt phẳng không thể giao nhau nếu không có điểm chung. Nhiều người đã chứng minh rằng trong mặt phẳng hai chiều không thể cấu tạo ra năm khu vực trở lên kết nối với nhau.

Nói một cách đơn giản, điều đó có nghĩa là bất kỳ bản đồ nào chỉ cần bốn màu đều có thể khiến các quốc gia có cùng biên giới có màu khác nhau. Ở dưới tình huống không có gì lẫn lộn, chỉ cần dùng bốn màu là có thể đánh dấu trên bản đồ.

Cái giả thuyết này coi như rất đơn giản, thậm chí một học sinh trung học sau khi thấy cái đề này cũng có thể hăng hái bừng bừng, nhấc bút lên tới tiến hành giải đáp.

Thế nhưng chân chính bắt đầu, sau đó mới phát hiện cái nan đề này trên thực tế vô cùng khó khăn.

Bằng không nó cũng sẽ được cho vào một trong ba giả thuyết của thế giới cận đại, ngang cấp độ với giả thuyết Fermat, giả thuyết Goldbach.

Suốt hơn một trăm năm, không có một nhà khoa học hoàn thành cái giả thuyết này, bao gồm nhiều nhà khoa học tài năng, như Berkhofer và Franklin.

Vô số số học gia, đều gục ngã trước cái giả thuyết đó.

Mãi cho đến năm 1976, hai máy tính đã sử dụng 1200 giờ và đưa ra 10 tỷ phán đoán trước khi hoàn thành toàn bộ giả thuyết.

Lúc này!

Các thế lực siêu thoát như núi Phù Đồ, Thiên Nhai Hải Các, Tru Thiên Các, Huyền Không Tự đều ở đây.

Bọn họ đều nhất định phải được với cái di tích thượng cổ này.

Tồn tại cấp chiến lược.

Những thế lực này đã ở trên cái đảo này tiêu hao thời gian hơn nửa năm.

Dốc hết tâm huyết, dốc hết toàn lực cũng vô pháp hoàn thành cái vấn đề khó khăn này.

Công chúa Ninh Hàn cũng tới!

Nàng lúc này vẫn đang vắt hết óc, trên giấy tiến hành tính toán.

Mấy thế lực lớn ở đây, mấy chục thiên tài, đều đang điên cuồng tính toán, giành giật từng giây.

Bọn họ tính không ra là bình thường, đừng nói nửa năm, dù cho một năm, hai năm đều không ra.

Trái đất nhiều nhà toán học kiệt xuất như vậy, dùng hơn một trăm năm còn chưa hoàn thành!

Bọn họ muốn dựa vào nửa năm đến một năm tính ra, tuyệt đối không có khả năng.

Thế nhưng... Thẩm Lãng nhưng có thể dễ dàng làm được!

Bởi vì, hắn đứng ở trên vai người khổng lồ.

Hơn nữa, hắn có trí não!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.