Chương trước
Chương sau
Thẩm Lãng nắm chặt cái bình ngọc trong tay.

Nó là nửa trong suốt, bên trong hình như có ba viên đan hoàn.

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, lẽ nào những thứ này đều là Tẩy Tủy Tinh à?

Vì sao là hình dạng đan dược?

Đồ chơi này không phải tiêm vào trong tủy sao? Nhìn qua như trực tiếp nuốt vậy.

Ngô Đồ Tử nói:

- Tẩy Tủy Tinh ở bên trong đan hoàn, như thế mới có thể niêm phong cất vào kho vô số năm, lúc cần dùng mở ra một lỗ hổng. Chúng nó cũng đang yên nghỉ bên trong.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy hai viên kia cũng là Tẩy Tủy Tinh à?

- Không biết. - Ngô Đồ Tử nói:

- Thế nhưng căn cứ ngoại hình, chúng nó hẳn không phải là Tẩy Tủy Tinh.

Thẩm Lãng nói:

- Lão sư, ngài không cần hai viên thuốc này sao?

Ngô Đồ Tử nói:

- Ta đang tập trung nghiên cứu, nếu như trò đưa hai thứ này cho ta, ngược lại ảnh hưởng tinh lực của ta.

Thẩm Lãng hiểu.

Ngô Đồ Tử là một nhà khoa học siêu cấp, với sự vật thần bí có lòng hiếu kỳ tuyệt đối.

Vì khắc chế lòng hiếu kỳ này, nàng chỉ có thể ép buộc bản thân mình không phân tâm, tập trung vào một nghiên cứu.

Cho nên, đối với di tích thượng cổ nàng không quan tâm chút nào.

Đối với hai viên thuốc khác trong bình ngọc, nàng cũng không quan tâm chút nào, mà là trực tiếp giao cho Thẩm Lãng.

Nếu như chính nàng giữ lại, sẽ phát sinh cái gì?

Tò mò hại chết mèo.

Nàng liền sẽ không ngừng suy nghĩ, thứ này là gì đây?

Mở ra hai viên đan hoàn, nếu như thứ bên trong đặc biệt thần kỳ, vậy coi như tiêu tùng hoàn toàn.

Nàng sẽ muốn triệt để nghiên cứu chúng nó thấu đáo, như thế hạng mục nàng vốn là nghiên cứu chẳng phải bị trễ nãi?

Thẩm Lãng chính là một ví dụ.

Nguyên bản nàng hết sức chuyên chú bồi dưỡng nguyên trùng cao cấp, kết quả sau khi Thẩm Lãng đến, máu của hắn giết chết toàn bộ nguyên trùng cao cấp, hơn nữa còn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cái này quá thần kỳ, quá quỷ dị.

Thế là nàng nhất định phải nghiên cứu Thẩm Lãng, rõ ràng xoay sang một hướng nghiên cứu khác.

Nếu như xoay một lần nữa, nàng cảm thấy đường nghiên cứu của mình liền hoàn toàn tiêu tùng.

Cho nên bất luận kẻ nào đều đừng tới mê hoặc ta!

Thẩm Lãng nhét cái bình vào trong lòng.

- Lão sư, học trò đi đây!

Hắn đương nhiên nửa khắc đồng hồ cũng sẽ không dừng lại, cần thời gian ngắn nhất chạy về nhà trong đó.

- Ta cùng đi với trò. - Ngô Đồ Tử nói.

Thẩm Lãng kinh ngạc.

Ngài theo ta cùng đi là có ý gì? Là tiện đường lên bắc tiếp đó ngài trở về núi Phù Đồ? Hay là theo chân ta trở về phủ Hầu tước Huyền Vũ hả?

Ngô Đồ Tử nói:

- Ta theo trò trở về phủ Hầu tước Huyền Vũ.

Á!

Ngô Đồ Tử nói:

- Phụ thân ta thất bại, thế nhưng trò thành công, cho nên ta muốn xem.

Thẩm Lãng hiểu ra.

Ngô Đồ Tử cũng không phải là hoàn toàn không tình cảm, chí ít nội tâm của nàng tràn đầy hổ thẹn đối với mẹ.

Trình độ nào đó, mẹ của nàng cũng là bởi vì sinh nàng mà qua đời, cha của nàng dốc hết tất cả, dùng hết toàn lực cũng không có có thể cứu tính mạng mẹ nàng về. Bây giờ Thẩm Lãng có thể cứu Kim Mộc Lan, chuyện này đối với Ngô Đồ Tử mà nói giống như cũng là một loại cứu chuộc.

Thậm chí Ngô Đồ Tử đời này đều đnghiên cứu huyết mạch, cũng có thể là vì bù đắp nội tâm tiếc nuối.

- Được, hoan nghênh lão sư. - Thẩm Lãng nói.

Tiếp đó, hai người rời khỏi đảo Hắc Thạch.

Chủ núi Phù Đồ đang xem sách, nhìn thấy Ngô Đồ Tử muốn rời khỏi, không khỏi nói:

- Thố Tử, ngươi phải đi?

Thẩm Lãng lần này nghe rõ ràng.

Vị chủ nhân núi Phù Đồ chí cao vô thượng quả thực kêu là Thố Tử, mà không phải Đồ Tử.

- Vâng!

Chủ nhân núi Phù Đồ nhìn Thẩm Lãng một cái, nhíu mày, giống như muốn nói điều gì, nhưng chung quy không có nói ra.

- Đi thôi!

...

Thẩm Lãng cùng Ngô Đồ Tử đi tới bờ biển, tiếp đó thấy được một chiếc thuyền nhỏ, Kiếm vương Lý Thiên Thu ngồi phía trên.

Lúc trước con tàu đưa Ngô Đồ Tử cùng Thẩm Lãng tới biến mất.

Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:

- Vậy tàu biển đó là Nam Hải kiếm phái, bị trưng dụng.

Thẩm Lãng hiểu.

Nam Hải kiếm phái không muốn dùng tàu biển để đưa Thẩm Lãng về nhà.

Có thể nói thêm ác độc một chút.

Thẩm Lãng dù cho lấy được Tẩy Tủy Tinh, nhưng Nam Hải kiếm phái không cho lên tàu, Thẩm Lãng bị cản trở không trở về, Kim Mộc Lan vẫn phải chết.

Hơn nữa chết kiểu này càng thêm tuyệt vọng.

Rõ ràng đã được Tẩy Tủy Tinh, nhưng bởi vì thời gian để lỡ mà sắp thành lại bại.

Yến Nan Phi mặc dù không có gặp qua Thẩm Lãng, thế nhưng tràn đầy ác ý tuyệt đối.

Ông ta muốn gián tiếp giết chết Kim Mộc Lan.

Ngô Đồ Tử biến sắc, đạp một tấm ván gỗ thật lớn trực tiếp nhảy vào đến trong biển.

Tiếp đó bơi đến một chiếc tàu biển, khi đến trước tàu, Ngô Đồ Tử nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ta là trưởng lão núi Phù Đồ Ngô Đồ Tử, bây giờ muốn trưng dụng tàu của ngươi.

- Xin lỗi, tông chủ có lệnh, cho nên tàu biển đều phải tham gia quản chế vùng biển xung quanh, không được rời khỏi. – Thủ lĩnh chiếc thuyền này trực tiếp cự tuyệt Ngô Đồ Tử.

Ngô Đồ Tử nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ta là trưởng lão núi Phù Đồ.

Lúc này, Khổng trưởng lão Hiến đường núi Phù Đồ đi ra, cất giọng thản nhiên:

- Ngô sư muội, Nam Hải kiếm phái đã hỗ trợ rất nhiều, chúng ta vì sao phải làm khó bọn họ? Nếu như sư muội đã đến đây, chi bằng đợi hơn mấy ngày, hỗ trợ chủ nhân thật tốt nghiên cứu cái di tích thượng cổ này.

Ngô Đồ Tử nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Thẩm Lãng giúp đỡ chúng ta mở ra cửa vào di tích thượng cổ, lập được công lao lớn, ngay cả trưng dụng một chiếc hải thuyền cũng không thể à?

Khổng trưởng lão nói:

- Thẩm Lãng quả thực lập được đại công, nhưng là chúng ta đã thưởng hắn, Tẩy Tủy Tinh không phải sư muội cho hắn à? Hơn nữa chủ nhân đã đặc xá tội hắn giả tạo lệnh bài, sư muội còn muốn muốn như thế nào đây?

Mặc kệ thế nào, Yến Nan Phi cùng Khổng trưởng lão chính là không cho mượn thuyền.

Ngô Đồ Tử tức giận đến toàn thân run rẩy, lại nhảy vào trong biển, trở lại trên đảo.

- Ta đi tìm Sơn trưởng. - Ngô Đồ Tử hướng Thẩm Lãng nói.

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không cần, lão sư, chúng ta cứ đi bằng thuyền nhỏ!

Ngô Đồ Tử nhìn Thẩm Lãng không thể tin nổi.

Là ngươi điên rồi? Hay là ta điên rồi?

Ở đây khoảng cách lục địa mấy ngàn dặm đấy? Dựa vào chiếc thuyền nhỏ này?

Hơn nữa lúc này hải lưu xuôi nam, dùng thuyền nhỏ như vậy muốn ngày tháng năm nào mới có thể về nhà? Khi đó Kim Mộc Lan đã sớm không chịu nổi.

Hơn nữa loại thuyền nhỏ này căn bản không có thể đi xa, chỉ một con sóng to có thể bị lật úp.

Thẩm Lãng nói:

- Lão sư, ngài tin tưởng ta!

Ngô Đồ Tử lại nhìn Thẩm Lãng một cái, tiếp đó lên thuyền.

Chiếc thuyền này quả thực rất nhỏ, ba người ngồi lên cũng đã có vẻ đặc biệt chật chội.

Kiếm vương Lý Thiên Thu cầm mái chèo cố khua nước.

Thuyền nhỏ chống cự dòng hải lưu xuôi nam, khó khăn lên bắc.

Kiếm vương tiền bối võ công rất cao, nhưng là không thể truyền nội lực đưa vào đến trên chiếc thuyền bé nhỏ, sức mạnh cung cấp đến mái chèo từ đầu đến cuối là có hạn.

Nhưng mà Kiếm vương Lý Thiên Thu từ đầu đến cuối là tin tưởng Thẩm Lãng.

Cứ như vậy, ba người ngồi một chiếc thuyền nhỏ, chậm rãi lên bắc.

- Ha ha ha...

Đệ tử Nam Hải kiếm phái gặp việc này cười ha ha.

- Thẩm Lãng muốn phải dựa vào một chiếc thuyền nhỏ trở về nhà? Hắn đang nằm mơ à?

- Tùy tiện một bọt sóng nhỏ, đã vỗ chiếc thuyền này nát bét, đến lúc đó bọn họ dựa vào tay bơi về sao?

- Đến khi Thẩm Lãng về nhà, Kim Mộc Lan đã sớm chết rồi, nói không chừng thân thể đều hư thúi.

Bây giờ toàn bộ đệ tử Nam Hải kiếm phái đều biết Thẩm Lãng chạy về nhà cứu Kim Mộc Lan, tất cả mọi người nhìn hắn có chút hả hê, hy vọng hắn ở trên biển nửa bước khó đi.

Ngô Đồ Tử lặng im không nói.

Thế nhưng nàng biểu đạt ý kiến rất rõ ràng, xin lỗi Thẩm Lãng, trưởng lão như ta đây không có quyền uy, ra lệnh không được Nam Hải kiếm phái.

Ngô Đồ Tử không biết làm người, thân chức vị cao cũng là tư lệnh cô độc, nhưng lấy thân phận của nàng hoàn toàn có thể sai đệ tử Nam Hải kiếm phái.

Nhưng mà, Khổng trưởng lão Hiến đường núi Phù Đồ cùng Yến Nan Phi phát ra mệnh lệnh hoàn toàn ngược lại.

Không được mượn thuyền, để Kim Mộc Lan chờ chết.

Cho nên, Ngô Đồ Tử mệnh lệnh cũng không dùng được.

Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:

- Thẩm Lãng, cho nên công tử không luyện võ là đúng, không tiền đồ.

Đây cũng không phải là Lý Thiên Thu lần đầu tiên nói như vậy.

Võ công của ông rất cao, siêu cấp cao.

Trong cả Việt quốc, người có thể vượt qua ông ta chẳng có mấy người, chí chưa chắc có.

Nhưng vậy thì sao?

Không có quyền không có thế.

Ông ta và Nam Hải kiếm phái có thù oán, nhưng vậy thì sao?

Lẻ loi một mình, mang theo Đường Viêm vọt tới Nam Hải kiếm phái đi đại khai sát giới?

Ông có thể giết mấy người?

Ông cũng không phải sợ chết, nhưng sau khi ông chết, vợ ông phải làm gì?

- Những người như chúng ta, võ công dù cho cao hơn nữa, cũng chỉ là một thanh kiếm, then chốt ở chỗ người cầm kiếm. - Lý Thiên Thu nói:

- Thẩm Lãng, công tử chính là người cầm kiếm, thanh kiếm ta đây liền thuộc về ngài.

- Kiếm vương tiền bối, nhanh! - Thẩm Lãng nói:

- Không cần chờ quá lâu, ta cũng có thể diệt hết toàn bộ họ Tiết, tiêu diệt toàn bộ Nam Hải kiếm phái, báo thù cho chúng ta. Vẫn như lần trước diệt họ Tô, giết sạch bọn họ, không để lại một ngọn cây cọng cỏ nào.

Kiếm vương Lý Thiên Thu lẳng lặng chèo thuyền, lại lập lại một lần nói:

- Thanh kiếm ta đây, về tay công tử!

Cứ như vậy, Lý Thiên Thu không ngừng chèo thuyền.

Hao hết trăm cay nghìn đắng, tầm sau mấy canh giờ, họa xuất gần trăm dặm.

Dọc theo đường đi, gặp hạm đội Nam Hải kiếm phái.

Vô số kể.

Xem ra chiến lược cách biển làm vua của Thẩm Lãng, gia tộc họ Tiết vài thập niên trước cũng đã hoàn thành.

Hôm nay gia tộc họ Tiết ở trên triều đình Việt quốc, cũng vô cùng siêu nhiên, thứ tiểu hào như Nam Hải kiếm phái đã quá mức cường đại rồi.

Mà lúc này, sóng triều trên mặt biển dần dần lớn lên.

Con thuyền đã hoàn toàn mất đi khống chế, dựa vào sức mái chèo, đã hoàn toàn vô dụng, sóng biển dễ dàng vỗ vào con thuyền cứ đảo quanh trên biển.

Lý Thiên Thu nói:

- Thẩm Lãng, kế tiếp phải làm sao? Thời gian đã không còn nhiều lắm, Mộc Lan tối đa chỉ có thể chống đỡ năm sáu ngày mà thôi.

Thẩm Lãng nói:

- Yên tâm đi, có thuyền lớn tới đón chúng ta.

Thẩm Lãng quả thực không có đoán sai, chỉ một khắc đồng hồ sau đó, một con tàu lớn ra hiện tại ở trước mặt của hắn.

Tàu biển lớn của Huyền Không Tự!

- Ba vị thí chủ, bỉ tự có thể có vinh hạnh đưa ba vị đi một đoạn đường không? - Một lão hòa thượng nói.

Dù cho cách rất xa, dù cho ở trong sóng to gió lớn, giọng lão hòa thượng vẫn rõ ràng truyền vào trong lỗ tai Thẩm Lãng.

Thậm chí thanh âm này giống như vang lên trong lỗ tai Thẩm Lãng vậy.

Ai nói đám hòa thượng Huyền Không Tự võ công không mạnh, là ai nói bọn họ không luyện võ?

Một lát sau, ba người Thẩm Lãng leo lên tàu của Huyền Không Tự.

- Lão nạp Tịch Diệt của Huyền Không Tự, bái kiến ba vị thí chủ.

Lão hòa thượng hướng ba người Thẩm Lãng lạy xuống.

Ba người Thẩm Lãng cung kính hoàn lễ:

- Bái kiến đại sư.

Hòa thượng Tịch Diệt trước mắt là trưởng lão Huyền Không Tự.

Lần này khai thác di tích thượng cổ, chính là ông ta dẫn đội, phương trượng Huyền Không Tự Tịch Không chưa tới.

Thẩm Lãng nói:

- Cảm ơn Tịch Diệt trưởng lão.

Tịch Diệt nói:

- Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ! Xin ba vị hãy theo lão nạp dùng một chút cơm chay.

...

Bên trong khoang phòng, đốt phật hương.

Quả nhiên là cơm chay rất ngon, hơn nữa còn chia phần riêng ra.

Lúc ăn cơm, mấy người tĩnh lặng không tiếng động.

Sau khi ăn xong, Huyền Không Tự phụng dâng trà.

- Trình độ toàn học của Thẩm thí chủ, lão nạp nhìn mà than thở.

Thẩm Lãng nói:

- Đó là bởi vì ta đứng trên tay người khổng lồ.

Tịch Diệt trưởng lão nói:

- Thẩm thí chủ, kỳ thực bỉ tự thiếu thí chủ một nhân tình.

Thẩm Lãng nói:

- Ngài khách khí, Đại Kiếp Tự đường ngang ngõ tắt, người người ca thán.

Huyền Không Tự quả thực thiếu Thẩm Lãng không nhỏ nhân tình.

Suốt một thời gian dài, Đại Kiếp Tự chèn ép Thông Thiên Tự cùng Huyền Không Tự không ngóc đầu lên được.

Đại Kiếp Tự diệt, sau đó Huyền Không Tự cùng Thông Thiên Tự mới khôi phục nguyên khí.

Thẩm Lãng diệt Tô Nan, đoạn tuyệtcon đường đông tiến của Đại Kiếp Tự.

Thẩm Lãng ở Đại Kiếp Cung trình diễn kinh thiên tuyết lở, càng là phá hủy thần thoại Đại Kiếp Tự.

Đại sư Tịch Diệt nói:

- Thẩm công tử đối với chuyện hôm nay có cái nhìn thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Quá thông minh không là chuyện tốt, nhất là một thổ dân của thế tục, ai thích nổi bật sẽ tất yếu xui xẻo! Hôm nay ta giải ra nan đề nghìn năm, mở ra di tích thượng cổ cửa vào, để tất cả mọi người khó chịu, kể cả núi Phù Đồ. Nhưng con người của ta chính là ưa thích nổi bật, hoàn toàn không nhịn được.

Đại sư Tịch Diệt nói:

- Ác của nhân tính, không cách nào siêu thoát, Phật pháp vô biên cũng chưa chắc có thể siêu độ.

Hòa thượng này ngược lại thú vị, nói hoàn toàn không giống như là cao tăng đắc đạo, trong miệng cũng không có bất kỳ thiện ý.

Tịch Diệt nói:

- Nhưng mà lão nạp với tài hoa toán học của Thẩm công tử quả thực kinh ngạc không ngớt, nếu như lúc nào rảnh rỗi, xin hãy Thẩm công tử đi bỉ tự làm khách.

Thẩm Lãng nói:

- Nhất định nhất định.

Tịch Diệt nói:

- Vậy không làm phiền ba vị thí chủ nghỉ ngơi.

Huyền Không Tự chuẩn bị khoang phòng cho Thẩm Lãng!

Thẩm Lãng thoải mái đánh một giấc!

...

Ngày kế tỉnh lại!

Lại phát hiện tàu Huyền Không Tự ngừng.

Đi ra boong tàu vừa nhìn.

Lại phát hiện phía trước là tàu của Tru Thiên Các cùng Thiên Nhai Hải Các, ngăn cản trước mặt.

- Đại sư Tịch Diệt, có bằng lòng đến Thiên Nhai Hải Các chúng ta làm khách? - Một vị trưởng lão Thiên Nhai Hải Các nói.

Tịch Diệt trưởng lão nói:

- Lần sau, lần sau đi.

Tru Thiên Các một trung niên nói:

- Tại hạ Tru Thiên Các Lệnh Hồ Mạt, Thẩm công tử cũng ở đây?

Núp ở phía sau Thẩm Lãng hạ giọng nói:

- Phiền đại sư nói với hắn là ta không ở đây.

Đại sư Tịch Diệt nói:

- Lệnh Hồ sư đệ, Thẩm công tử nói thí chủ không ở.

Ta... Đ*.

Đại sư, ta xem như là nhìn ra bộ mặt thật của ngài rồi.

Đại sư Tịch Diệt hướng Thẩm Lãng chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt vô tội nói:

- Xin lỗi Thẩm công tử, người xuất gia không nên nói dối.

Thẩm Lãng buồn cười.

Đại hòa thượng này thú vị.

Tru Thiên Các Lệnh Hồ Mạt cũng không khỏi kinh ngạc, làm mất mặt thế này sao?

- Lúc đầu muốn mời Thẩm công tử lên thuyền một mình, nhưng mà nếu bất tiện, quên đi, cáo từ!

Tàu của Tru Thiên Các rời đi.

Trưởng lão Thiên Nhai Hải Các nói:

- Đại sư Tịch Diệt, mời ngài khi nào thuận tiện hãy đến bỉ các. Ta thay mặt Tả các chủ, hướng phương trượng Tịch Không quý tự phát ra lời mời chân thành, bỉ các nhất định sẽ quét dọn giường chiếu tướng hầu.

Tịch Diệt trưởng lão nói:

- Lão nạp sẽ chuyển đạt, cảm ơn lời mời.

Tàu biển của Thiên Nhai Hải Các rời đi.

Thẩm Lãng khom người nói:

- Cảm ơn đại sư.

Cuộc đối thoại vừa rồi, giống như không có bất kỳ mùi khói lửa, thậm chí còn biểu hiện đặc biệt cung kính.

Nhưng thực không phải như vậy.

Tàu biển Thiên Nhai Hải Các cùng Tru Thiên Các ngăn cản tàu Huyền Không Tự.

Tru Thiên Các hành sự bá đạo, muốn ép Thẩm Lãng ở lại. Thiên Nhai Hải Các vì duy trì cái giá đỡ của chính mình, đương nhiên không sẽ chủ động ép ở lại Thẩm Lãng, nhưng là bọn họ lại sẵn lòng phối hợp Tru Thiên Các.

Thế nhưng đại sư Tịch Diệt Huyền Không Tự lại cự tuyệt.

Tỏ ý ông ta sẽ không giao ra Thẩm Lãng.

Chính là bởi vì thái độ Huyền Không Tự lì lợm, cho nên Tru Thiên Các mới rút đi.

Đại sư Tịch Diệt nói:

- Không cảm ơn, không cảm ơn!

Cứ như vậy tàu của Huyền Không Tự tiễn Thẩm Lãng đến bến tàu hành tỉnh Thiên Nam.

Ở đây đã là trong Việt quốc, là địa bàn Việt vương.

Dựa theo quy tắc, bất kể là Thiên Nhai Hải Các, hay là Tru Thiên Các, đều không thể với Thẩm Lãng có hành động gì.

Dĩ nhiên, bọn họ cũng có thể phá tan quy tắc. Nhưng chỉ chính là một tên Thẩm Lãng, phá tan cái quy tắc này có thể không lợi lộc gì cả.

Trải qua thời gian tiếp xúc với những thứ này, Thẩm Lãng đã mơ hồ cảm thấy hoàng đế của đế quốc Đại Viêm chế định quy tắc, ví như phạm vi quyền hạn của vương quyền thế tục cùng thế lực võ đạo siêu thoát, giới hạn đôi bên v.v...

- Thẩm công tử, chúng ta phải cáo từ, xin thí chủ lúc thuận tiện hãy viếng thăm bỉ tự! - Tịch Diệt trưởng lão nói.

Thẩm Lãng nói:

- Nhất định nhất định, cảm ơn đại sư đã mời.

Tiếp đó, tàu Huyền Không Tự rời đi.

Ba người chạy về phía bắc mười mấy dặm.

Nơi này có một chiếc xe ngựa, Kiếm vương Lý Thiên Thu đã quen đường đánh xe.

- Thẩm công tử, vì sao ngài giúp Huyền Không Tự mở ra di tích thượng cổ? Mà phải trợ giúp núi Phù Đồ? - Lý Thiên Thu không nhịn được nói.

Thẩm Lãng nói:

- Thứ nhất, ta cũng chỉ vừa mới cảm nhận được hữu nghị của Huyền Không Tự. Thứ hai, lần này khai thác di tích thượng cổ, Huyền Không Tự chẳng qua là những người đứng xem! Trước tiên phát hiện cái di tích thượng cổ này chính là Thiên Nhai Hải Các, sau đó là núi Phù Đồ, cuối cùng là Tru Thiên Các. Huyền Không Tự là được mời mà đến, cho nên mặc kệ thế nào, quyền khai phá di tích thượng cổ lần này chỉ có thể ở trong ba nhà Thiên Nhai Hải Các, Tru Thiên Các, núi Phù Đồ, Huyền Không Tự không có trông cậy vào.

Nghe những lời này, Ngô Đồ Tử không khỏi kinh ngạc.

Chuyện này thân ta là trưởng lão núi Phù Đồ cũng không biết, Thẩm Lãng nhà ngươi lại biết được rõ ràng như vậy?

Thẩm Lãng đương nhiên biết được rõ ràng.

Hắn có một đôi tai siêu bát quái dư sức hóng hớt tất cả cuộc chuyện trò của mọi người trên đảo Hắc Thạch, đồng thời sáng tỏ mối quan hệ bên trong.

- Huyền Không Tự vốn là đã xuống dốc mấy trăm năm, thế nhưng ở mười mấy năm trước, bọn họ đề cử một người hoàn toàn xa lạ làm phương trượng, chính là đại sư Tịch Không. - Lý Thiên Thu nói:

- Lúc đó người trong thiên hạ cũng không biết vị đại sư Tịch Không này là ai, nhưng chính là ông ta đưa Huyền Không Tự một lần nữa về đến vị trí sáu đại thế lực siêu thoát.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy vị đại sư Tịch Không này giỏi đến thế, lão sư ngài gặp ông ta chưa?

Ngô Đồ Tử nói:

- Không có, đây là lần đầu tiên ta rời khỏi núi Phù Đồ.

Á!

Ngài lợi hại.

Trạch nữ (*) cấp vũ trụ.

(*) Những cô gái ở lì trong nhà không ra ngoài đường.

Thẩm Lãng nói:

- Kiếm vương tiền bối, ngài biết đại sư Tịch Không chưa?

Lý Thiên Thu nói:

- Không! Sự thực cho tới bây giờ, người trong thiên hạ đều cơ hồ chưa từng thấy qua đại sư Tịch Không này. Cho nên Thiên Nhai Hải Các mới có thể một lần nữa muốn mời ông ta đến, chỉ muốn nhìn thấu cao nhân tuyệt thế này ra sao.

Thẩm Lãng bỗng nhiên nói:

- Kiếm vương tiền bối, ngài cùng lão sư ta, ai võ công cao hơn?

Ngô Đồ Tử nói:

- Hắn.

Thẩm Lãng kinh ngạc, vẫn Kiếm vương lợi hại hơn?

Nhưng mà cái này cũng bình thường, Ngô Đồ Tử hoàn toàn là dựa vào huyết mạch thiên phú nghịch thiên mới mạnh mẽ như vậy, nàng cũng căn bản không luyện võ bao giờ, mỗi ngày đều làm thí nghiệm, làm sao có thời giờ luyện võ.

Thẩm Lãng nói:

- Kiếm vương tiền bối, võ công ngài cao như vậy, hơn nữa còn có biệt hiệu Kiếm vương khí phách thế này, làm sao nhát như vậy.

Lý Thiên Thu cũng không giận, ông nói:

- Tên tuổi đại tông sư, kể cả ngoại hiệu của ta đều là người khác sắc phong.

Á!

Còn có sự thật như thế sao.

Lục đại thế lực siêu thoát thành lập một uỷ ban, định ra danh ngạch đại tông sư thiên hạ.

Việt quốc có sáu, nước Sở có sáu, nước Ngô có năm.

Không có đi qua bọn họ sắc phong, dù cho võ công của ngươi đạt tới, cũng vĩnh viễn không thể được xưng là tông sư.

Sáu thế lực lớn này, hoàn toàn lũng đoạn quyền phát biểu của toàn bộ võ đạo thiên hạ.

Thẩm Lãng lại nói:

- Lần này khai thác di tích thượng cổ, vì sao không có người của Bạch Ngọc Kinh?

Ngô Đồ Tử nói:

- Trò không biết câu nói kia à?

Thẩm Lãng nói:

- Nói cái gì?

Ngô Đồ Tử nói:

- Chỗ không có tuyết toàn bộ thế giới phương đông không có quan hệ gì với Bạch Ngọc Kinh! Chỗ có tuyết, chính là phạm vi thế lực của Bạch Ngọc Kinh.

Oa, những lời này thật quá ngầu.

Thẩm Lãng nói:

- Sáu thế lực lớn, Bạch Ngọc Kinh mạnh nhất à?

Ngô Đồ Tử nói:

- Vừa không có đánh nhau, ai biết người nào mạnh nhất? Nhưng Bạch Ngọc Kinh thần bí nhất.

Thẩm Lãng hỏi:

- So với núi Phù Đồ còn thần bí à?

Ngô Đồ Tử đáp:

- Núi Phù Đồ không thần bí đâu.

Được rồi!

Ân sư cảm thấy như vậy ta cũng không có cách nào.

Ở trong mắt người thiên hạ, núi Phù Đồ hoàn toàn là đại danh từ thần bí cùng kinh khủng.

Nhưng mà từ đó đó có thể thấy được, Bạch Ngọc Kinh so với núi Phù Đồ còn thần bí hơn.

...

Ngày kế!

Thẩm Lãng đi qua thủ phủ hành tỉnh Thiên Nam, thành Thiên Nam!

Đây là thành lớn thứ ba Việt quốc, có dân cư ba trăm mấy ngàn cười, chu vi tường thành vượt qua ba mươi dặm.

Mà lúc này thành Thiên Nam, đồng dạng là không khí chiến tranh giăng đầy.

Cửa thành đã gần như đóng kín, chỉ mở ra một lỗ hổng.

Trên tường thành chi chít binh sĩ, ngoài tường thành lớp lớp đội tuần tra luân phiên.

Cách rất xa, Thẩm Lãng thậm chí thấy được Đại đô đốc Chúc Nhung hành tỉnh Thiên Nam, ông ta đã tự mình lên tường thành kiểm tra phòng thủ.

Hơn nữa trên quan đạo hướng tây nam quan đạo, những chiếc xe liên tục không ngừng toàn vận chuyển lương thực.

Toàn bộ đưa đi nước Nam Ẩu.

Dựa theo thời gian tính toán, mười vạn đại quân vua Căng cũng đã tiến vào phía trong nước Nam Ẩu.

Đại chiến sắp bùng nổ, thậm chí đã nổ ra rồi.

Một khi đại chiến bạo phát, hành tỉnh Thiên Nam chính là hậu phương lớn cho nước Nam Ẩu, phía sau thành Thiên Nam chính là thành lũy lớn đầu tiên.

Lúc này mười lăm vạn đại quân bên trong nước Nam Ẩu, gần như toàn bộ cũng là phe Thái tử.

Phe Thái tử hoàn toàn nhất định phải được, gia tộc họ Chúc cũng dốc hết toàn bộ.

Thẩm Lãng không có dừng lại chút nào, vẫn hướng đông.

Nước Nam Ẩu cách thành Thiên Nam vượt qua ba trăm dặm, khoảng cách thành Huyền Vũ vượt qua nghìn dặm.

Chiến hỏa bên ngoài trong khoảng thời gian ngắn cũng lan tràn không đến trong nhà Thẩm Lãng.

Ba người nhanh chóng chạy đi.

Sau khi đến dịch trạm kế tiếp!

Ba người thay ngựa, không còn ngồi xe ngựa, mà là trực tiếp cưỡi ngựa phi.

Hai trăm dặm một thay ngựa.

Ba người không dừng ngủ đêm, không ngủ không nghỉ.

Khoảng cách một ngàn dặm, chỉ hai ngày liền chạy tới.

Cuối cùng đến thành Huyền Vũ!

- Giá, giá, giá...

Trong cổng thành Huyền Vũ, tuôn ra một nhánh quân đội, khoảng chừng có hơn một nghìn người, cất bước chỉnh tề đi về phía tây nam.

Người lĩnh binh, chính là người quen cũ Liễu Vô Ngôn thành chủ.

Ông ta còn ở đây?

Thẩm Lãng đều sắp muốn quên người này.

Liễu Vô Ngôn sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng cũng không khỏi có chút kinh ngạc, tiếp đó đưa mắt sang chỗ khác, tiếp tục dẫn đầu quân đội tiến tới.

Thật thật là cuộc chiến nghiêng nước.

Ngay cả thành Huyền Vũ đều phải xuất binh một nghìn, hơn nữa do thành chủ tự mình dẫn đầu.

Trận đại chiến này, Việt quốc trực tiếp xuất binh mười lăm vạn, gián tiếp xuất binh sợ rằng vượt qua hai mươi lăm vạn.

Gia tộc họ Chúc rõ ràng hận không thể chèn ép binh tướng toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam tới cực điểm, toàn bộ đưa đến chiến trường nước Nam Ẩu.

Thẩm Lãng khẽ nhíu mày.

Bây giờ không ổn thế này à?

Gia tộc họ Chúc điên cuồng điều bình từ toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam thì toàn bộ phía sau đều trống không.

Nhỡ ra nước Nam Ẩu chiến bại thất thủ, vậy tất cả áp lực chiến tranh đều sang thành Thiên Nam.

Mà một khi thành Thiên Nam thất thủ?

Vậy toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam gần như không có một chỗ thành trì có thể phòng thủ.

Cho đến lúc này sẽ phát sinh cái gì?

Ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ.

Phe Thái tử rõ ràng được ăn cả ngã về không.

Kiếm vương Lý Thiên Thu cũng hiểu được có chút không ổn, ông ta không khỏi mở miệng nói:

- Dù cho nước Nam Ẩu thất thủ, phòng tuyến hành tỉnh Thiên Nam cũng sẽ không thất thủ chứ?

Thẩm Lãng không nói gì!

Chiến cuộc nước Nam Ẩu mặc dù trọng yếu, thế nhưng cũng đến khi cứu sống cục cưng Mộc Lan rồi hãy nói.

...

- Giá, giá, giá...

Ba người Thẩm Lãng ra roi thúc ngựa chạy tới phủ Hầu tước Huyền Vũ.

Cuối cùng về nhà!

- Cô gia đã trở về, cô gia đã trở về!

Thẩm Lãng không muốn đến kỳ hạn cuối mới cứu viện.

Dựa theo tính toán, lúc này khoảng cách kỳ hạn chót của Mộc Lan còn có ba ngày.

Hơn nữa hẳn không có chuyện xấu phát sinh.

Toàn bộ bầu không khí phủ Hầu tước Huyền Vũ tuy rằng nghiêm trọng, nhưng ít ra không có tình hình trời long đất lở.

Khoảng cách tòa thành cổng còn có mấy trăm mét, cổng liền mở tối đa.

Sau khi ba người Thẩm Lãng nhảy vào phủ Hầu tước, trực tiếp nhảy xuống ngựa.

Một lát sau, một đám người xúm lại.

Cha mẹ, em trai của Thẩm Lãng, Băng Nhi, cha mẹ vợ, Kim Mộc Thông vân vân.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên mặt Thẩm Lãng, tràn đầy hy vọng cùng thấp thỏm.

Lần này hy vọng cứu sống Mộc Lan, hoàn toàn ký thác vào trên đầu Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng hướng mọi người gật đầu, tỏ ý chuyến đi này đặc biệt thuận lợi, mọi người thoáng thở dài một hơi.

Tiếp đó, Thẩm Lãng không có dừng lại, trực tiếp rất nhanh hướng bản thân sân phóng đi.

Cha vợ, mẹ vợ, tiểu Băng, mẹ Thẩm Lãng theo sau.

Sau khi tiến vào viện.

Tuyết Sơn Lão Yêu Lâm Thường vẫn canh giữ ở cửa.

- Ngươi trở lại rồi, nếu ngươi trễ vài ngày, Mộc Lan liền...

Lâm Thường lão sư lời còn chưa dứt, để Thẩm Lãng nổi lên hảo cảm.

Tuyệt đỉnh cao thủ đánh nhau chưa từng thằng nổi, cuối cùng ở nhà này nổi lên tình cảm, không đành lòng nói cái từ tàn nhẫn như vậy với Mộc Lan.

Thẩm Lãng xông vào bên trong căn phòng!

Hơn một tháng, hắn lại một lần nữa về tới bên người Mộc Lan.

An Tái Thế đại phu ở bên trong, ông sụt cân rất nhiều, cả người giống như đều phải mệt lả.

Mộc Lan gặp chuyện không may, hắn hoàn toàn bất lực.

Thẩm Lãng đi, sau đó trách nhiệm duy trì tính mạng Mộc Lan liền rơi trên người ông.

Mộc Lan chẳng những là nửa chủ nhân An Tái Thế, hơn nữa còn như là con gái của ông vậy, nếu như Thẩm Lãng không ở đây mà Mộc Lan xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy An Tái Thế cảm thấy bản thân thực sự chỉ có một đường tự sát.

- Tất cả mọi người đi ra ngoài trước, ta và lão sư ở đây là được rồi! - Thẩm Lãng nói!

Tức khắc, tất cả mọi người chỉnh tề rời phòng!

Lẳng lặng chờ ở phía bên ngoài viện, gần như ngừng thở, hướng thần phật khắp bầu trời cầu nguyện.

...

- Lão sư...

Ngô Đồ Tử nói:

- Cởi quần áo Mộc Lan ra!

Thẩm Lãng tiến lên, lột quần áo Mộc Lan ra.

Cục cưng Mộc Lan gầy.

Nàng hôn mê xấp xỉ sắp năm mươi ngày, tầm gầy một vòng.

Nguyên bản bởi vì mang thai phúng phính, bây giờ toàn bộ biến mất.

Hơn nữa sắc mặt tái nhợt đến cơ hồ sắp giống như Ngô Đồ Tử.

Hô hấp và nhịp tim của nàng đã yếu ớt đến cực hạn, gần như đều nghe không được.

Thẩm Lãng may là kịp chạy tới.

Dọc theo đường đi không có bất kỳ đình lại, trong một tháng đi suốt hơn một vạn dặm.

Cuối cùng chạy về!

Thẩm Lãng lấy ra bình ngọc.

- Kim!

Ngô Đồ Tử nói.

Thẩm Lãng lấy ra ống tiêm.

Ngô Đồ Tử kinh ngạc, dĩ nhiên là loại ống tiêm này?

Đây là Thẩm Lãng chế tạo ra ống tiêm hiện đại, có thể hút, có thể tiêm vào.

- Tốt, vô cùng kỳ diệu. - Ngô Đồ Tử nói.

Tiếp đó, nàng lấy ra viên Tẩy Tủy Tinh kia.

Dĩ nhiên là viên đan hoàn màu đỏ.

Đây không phải là đan dược, bởi vì lớp bao bọc phía ngoài là một tầng vật chất vô cùng đặc biệt.

Ngô Đồ Tử nắm lấy đan hoàn này, thâu nhập nội lực.

Gần như trong nháy mắt, đan hoàn chợt sáng lên.

Thứ bên trong thức tỉnh!

Ngô Đồ Tử dùng ống tiêm đâm vào bên trong đan hoàn, vô sự tự thông, hút Tẩy Tủy Tinh bên trong ra.

Thẩm Lãng cuối cùng thấy được Tẩy Tủy Tinh là bộ dáng gì.

Quả nhiên là sống.

Hơn nữa còn là màu máu đỏ, nhìn qua cũng giống một loại cổ trùng.

- Đây không phải là cổ trùng, đặc biệt phức tạp, ta thậm chí cũng không rõ.

Vô số Tẩy Tủy Tinh đang thả ra hồng quang chói mắt.

Mộc Lan lúc này nằm nghiêng.

Ngô Đồ Tử hít một hơi thật sâu.

Trong lòng thì thầm:

- Ngô Niên, năm đó phụ thân cũng không nên để con sinh ra, bằng không mẫu thân cũng sẽ không có chuyện. Năm đó phụ thân không có thể cứu thê tử về, hôm nay coi như con cứu sống mẫu thân vậy, cứu sống cô nương đáng yêu trước mặt này đây.

Tiếp đó, nàng đâm ống tiêm vào trong cột sống Mộc Lan.

Tiêm Tẩy Tủy Tinh vào tủy Mộc Lan.

Trong phút chốc!

Cả cột sống Mộc Lan, trong nháy mắt tuôn ra ánh sáng đỏ.

Làn da của nàng, giống như trong suốt vậy.

Vô số năng lượng Tẩy Tủy Tinh, giống như mồi lửa làm cả người nàng bùng nổ.

Thẩm Lãng hoàn toàn có thể rõ ràng cảm giác được, mạch máu trong cơ thể Mộc Lan, đang từng tấc nổ tung.

Tiếp đó!

Sau lưng Mộc Lan, xuất hiện hoa văn thần bí quỷ dị vô cùng.

Chỉ ba giây đồng hồ sau đó!

Mộc Lan chợt mở đôi mắt ra.

Kinh diễm tuyệt luân!

...

Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hơn một vạn sáu ngàn chữ, dốc hết toàn lực! Các huynh đệ còn có vé tháng à? Ta muốn muốn giữ được hạng năm, giúp ta một tay, ta xin mọi người!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.