Chương trước
Chương sau
Lần này Công tước Dibos điều động một trăm ngàn quân tới tiến đánh thành Magnolia, cái này còn chưa tính mấy chục ngàn thành viên của hạm đội hải quân.

Năm mươi ngàn quân khác đi đường biển đăng lục bán đảo Jade Tide, hạm đội Nam tước Bloody chỉ là chịu trách nhiệm vận tải quân đội, đồng thời phong toả vùng biển mà thôi, chủ soái năm mươi ngàn quân do người khác chỉ huy.

Bá tước Duke là gia thần nhà Russo, đồng thời cũng là dượng của Công tước Dibos.

Vị lão tướng này hôm nay đã sáu mươi mấy tuổi.

Giống như theo dự liệu của Bá tước Austin, Bá tước Duke cũng không có muốn cùng ông ta tranh đoạt công diệt thánh.

Lẽ ra năm mươi ngàn quân của ông ta vượt biển mà đến, tốc độ còn nhanh hơn, hai ba ngày trước cũng đã ở lục địa gần khu vực thành Magnolia.

Thế nhưng ông không làm vậy, mà lại đi thong thả trên biển, thậm chí đến gần bán đảo Jade Tide phụ cận sau khi cũng không có lên đất liền, mà là ở trên thuyền tiếp tục tuần tra.

Vào lúc trước, Bá tước Duke vẫn là cùng Bá tước Austin đồng cấp, hơn nữa ông ta lớn tuổi và già đời hơn.

Thế nhưng bây giờ không giống thế nữa, gia tộc Russo đã không giống ngày xưa, một khi đế quốc Zollern III chính thức thành lập, sau khi đại đế Solon lên ngôi, Austin liền sẽ trở thành vị Công tước thứ hai của gia tộc Russo.

Tương lai con trai Công tước Dibos thậm chí sẽ mang dòng họ kép Russo Zollern hoàn toàn mới, và sẽ trở thành thân vương của đế quốc.

Như vậy, Bá tước Duke nhất định phải phải khiêm tốn hành sự, tuyệt đối không thể đoạt danh tiếng Bá tước Austin.

Hơn nữa công lao tiêu diệt thành Magnolia này hoàn toàn là bé nhỏ không đáng kể, nó chỉ có ý nghĩa thắng lợi tượng trưng hơn thôi. Ví như triệt để tiêu diệt cứ điểm người phương Đông, hay hoặc là triệt để dập tắt đám tro tàn đế quốc Witch tránh cho nó bùng cháy lần nữa.

Hôm nay Bá tước Duke đã ở trên biển tới lui tuần tra đã mấy ngày, năm mươi ngàn quân của ông ta đã có chút không nhịn được.

- Quân đội Austin còn chưa có chạy tới à? - Bá tước Duke bèn hỏi.

- Vẫn chưa ạ, lúc đó xin ngài yên tâm, chúng ta có mấy con tàu từ đầu đến cuối cùng đại quân Bá tước Austin song song xuôi nam, một khi quân đội Bá tước Austin chạy đến, bọn họ sẽ lập tức hồi báo.

Bá tước Duke cau mày, không nói gì.

...

Lại qua nửa ngày, Bá tước Duke lại một lần nữa hỏi:

- Quân Bá tước Austin còn chưa có chạy tới à?

Ông ta là lão tướng,

Dựa theo ông ta tính toán đại quân Austin cũng đã đến.

- Vẫn chưa ạ.

Bá tước Duke đi tới trước bản đồ, tỉ mỉ nghiên cứu địa thế này.

- Không đợi nữa. - Bá tước Duke nói:

- Đại quân lập tức lên đất liền, trên mặt đất chờ quân Bá tước Austin.

Khiêm nhượng với Bá tước Austin chẳng qua là suy tính trong chính trị, nhưng thắng lợi vẫn là vị thứ nhất.

- Vâng, ngài Bá tước.

Hạm đội đi một một bãi biển bán đảo Jade Tide, chuẩn bị chính thức đăng lục (*).

(*) lên đất liền

- Không, đăng lục sang chỗ khác. - Bá tước Duke nói.

- Ngài Bá tước, chỉ có bãi biển này thích hợp đăng lục thôi, những chỗ khác sóng biển rất mạnh, đăng lục vô cùng bất lợi. - Tướng lĩnh thủ hạ nói.

Bá tước Duke nói:

- Chỗ nào không thích hợp đăng lục nhất.

- Khu vực này. - Tướng lĩnh thủ hạ nói:

- Cái chỗ này thủy triều khá dữ dội, hơn nữa khoảng cách thành Magnolia khá xa, sau khi đăng lục còn phải hành quân mười mấy dặm.

Bá tước Duke nói:

- Vậy đăng lục ngay chỗ khó nhất này.

Tướng lĩnh thủ hạ không khỏi không giải thích được, vì sao phải như thế vậy?

Bá tước Duke nói:

- Chỗ khó đăng lục nhất sẽ không có mai phục.

Tướng lĩnh thủ hạ ngạc nhiên? Đám người phương Đông này tổng cộng chỉ có hai nghìn quân, chẳng lẽ còn sẽ có mai phục? Không phải quá buồn cười sao?

Nhưng Bá tước Duke là thủ lĩnh tối cao của nhánh quân này, không có bất kỳ người nào có thể làm trái mệnh lệnh của hắn.

Một lúc lâu sau.

Năm mươi ngàn quân của Bá tước Duke đăng lục ngay cái vị trí sóng biển cuộn trào dữ dội nhất trên phía nam bán đảo Jade Tide, tổn thất mười mấy chiếc thuyền nhỏ, thương vong mấy hơn trăm người. Tướng lĩnh dưới tay ông ta ngoài miệng không nói, thế nhưng trong lòng rất trách thầm.

Nhưng mà bọn họ không biết là, quyết định này của Bá tước Duke cứu vãn quân đội càng nhiều hơn.

Thủ lĩnh đoàn hiệp sĩ phương Đông là Lan Phong đã chôn không ít thuốc nổ ở hai vị trí, một khi đại quân Bá tước Duke đáp xuống hai địa điểm này sẽ phải chịu thương vong nhiều hơn.

Vì sao không vùi thuốc nổ mỗi một chỗ? Như vậy cần số lượng quá lớn, trong khi thuốc nổ thành Magnolia vô cùng quý giá.

Bá tước Duke bẩm sinh cẩn thận để quân đội tránh khỏi một trận vĩ đại thương vong.

Bất quá, có thể không ai biết điểm này, không cách nào nghiệm chứng quyết sách sáng suốt của ông ta.

...

Năm mươi ngàn quân của Bá tước Duke đăng lục, sau đó lập tức điều động rất nhiều trinh sát thăm dò đầu nam bán đảo Jade Tide.

Mà quân chủ lực của ông ta chọn lựa một chỗ dễ thủ khó công nhất xây dựng phòng tuyến cùng đại doanh, đồng thời để hạm đội trên mặt biển thời khắc chuẩn bị tiếp ứng.

Cử động này càng để cho mọi người đối với ông ta chế nhạo không ngớt.

Vị Bá tước Duke này thật sự cẩn thận quá đáng, nếu như đối mặt đồng dạng một trăm ngàn quân, như vậy là hợp lý, cũng là bọn ông ta đối mặt là một nhánh quân ngoại tộc chỉ có hai ngàn người mà thôi, còn có một cái thành nhỏ thô sơ xấu xí không thể tả.

Nhưng không hiểu về không hiểu, tất cả mọi người phải tuân thủ, không người nào dám can đảm làm trái.

Bá tước Duke dụng binh chú ý cẩn thận, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta nhân từ nương tay, nếu như có kẻ nào dám can đảm vi phạm mệnh lệnh, ông ta nhất định sẽ không chút do dự chém xuống đầu tên đó.

Những việc mà Bá tước Duke làm còn không dừng những thứ này, ông ta không chỉ hạ lệnh cho quân lính xây dựng đại doanh cho mình, còn xây cả đại doanh cho cả chục ngàn người, chính là để cho quân Bá tước Austin sau khi đến có thể lập tức tiến vào chiếm giữ.

Nhưng đám tướng lĩnh thủ hạ càng thêm bất mãn, ngài Bá tước Duke, mặc dù ngài là cựu thần nhà Russo, nhưng dẫu sao cũng là đức cao vọng trọng, có cần phải lấy lòng Bá tước Austin Russo thế này? Ông ta chỉ mới ba mươi chín tuổi mà, tuổi cũng xấp xỉ với con trai ngài mà thôi.

...

Cửa ải phía bắc sơn cốc thành Magnolia.

Bá tước Austin đứng lên một lần nữa, nhìn sơn cốc đã nổ tan tành, trên mặt đất ngang dọc đầy những hố sâu chi chít, gần như không cách nào đi qua.

Ông ta trở lại trong quân chủ lực của mình, mười ngàn quân công thành chết hết, còn lại bốn mươi ngàn!

- Đại quân rút lui hai nghìn mét.

Theo ông ta ra lệnh một tiếng, bốn vạn đại quân rút lui đóng quân.

Bá tước Austin chính thức tổ chức hội nghị

- Khu vực trong sơn cốc đã nổ ra rất nhiều hố lớn, không tiện băng qua, nếu như muốn tiếp tục tiến đánh tường thành này, trước hết phải lấp đầy nó.

- Cho nên ta cảm thấy có cần phải hạ lệnh hạm đội Nam tước Bloody lên bắc, vận chuyển quân đội của chúng ta bỏ qua cửa ải này, trực tiếp lên đất liền ở phía nam.

- Hai bên tường thành phe địch là vách núi hiểm trở, tuy rằng bất lợi cho quân đội công thành quy mô lớn, nhưng có thể điều động một tốp nhỏ quân đội băng qua núi đi vòng sau tường thành quân địch.

Bá tước Austin luôn luôn lặng im không nói, tùy ý bọn thủ hạ nghị luận ầm ĩ.

Các tướng lĩnh thảo luận một lúc lâu, gần như đã nói hết tất cả phương án qua một lần, tiếp đó nhìn về Bá tước Austin.

- Kế tiếp là mệnh lệnh của ta, mệnh lệnh không thể hoài nghi.

- Đầu tiên, tuyệt đối không có khả năng để hạm đội lên bắc đón chúng ta xuôi nam, tường thành ba ngàn mét của phương Đông chúng ta nhất định phải phá được, bằng không nó vẫn sẽ trở thành ác mộng chúng ta, nếu để cho một cửa ải nho nhỏ thế này khiến cho chúng ta giật mình tỉnh giấc, vậy thì thật đáng buồn.

- Thứ hai, mười ngàn quân của ta chết thảm, thân là thống soái của họ, ta có trách nhiệm vì bọn họ báo thù rửa hận. Quả thật trên chiến trường vốn cũng chẳng nói chuyện ơn thù gì, thế nhưng tất cả tàn sát xảy ra ngày hôm nay, nếu như ta không giết sạch bọn người đang đóng trên cửa ải kia, như vậy mười ngàn linh hồn chiến binh chết đi sẽ quanh quẩn trong đầu cũng ta. Vĩnh viễn không cách nào ngủ yên.

- Thứ ba, quân địch đã chôn xuống Cơn giận của Thiên Thần đáng sợ, thế nhưng chúng nó đã nổ, nên không có khả năng sẽ vùi lần thứ hai. Tối hôm nay xuất động đại quân, san bằng những hố lớn này, trước rạng đông nhất định phải hoàn thành.

- Thứ tư, lúc sắp hừng đông, phái ra hai ngàn người tiến quân dọc theo vách đá hai bên ngọn núi, lượn quanh đường đến phía sau tường thành kẻ địch, thời khắc mấu chốt tiền hậu giáp kích.

Những mệnh lệnh này khi phát ra, lòng của tướng lĩnh thủ hạ đặc biệt nghi ngờ.

Có nhất định phải vậy không? Kẻ địch cuối cùng chỉ có năm trăm người mà thôi.

...

Vào lúc ban đêm, năm ngàn người dưới trướng Bá tước Austin biến thành công binh, dùng bùn đất cùng đá tảng lấp bằng những cái hố to, thuận tiện cho đại quân ngày mai thông hành.

Lúc tờ mờ sáng, hai nghìn tên võ sĩ tinh nhuệ bỏ đi áo giáp cồng kềnh, sử dụng quần áo nhẹ ra trận, dọc theo vách đá hai bên ngọn núi leo lên, nỗ lực đi vòng qua phía sau tường thành ải Xuân Hoa tiến hành tập sát.

Trước rạng đông hôm sau!

Những hố to trước tường thành ba nghìn mét ải Xuân Hoa đã được lấp lại.

Bá tước Austin lại một lần nữa đứng ở chỗ cao, chỉ huy toàn bộ chiến đấu.

- Đại quân công thành!

- Giết sạch lũ người phương Đông trên tường thành!

Theo ông ta ra lệnh một tiếng, kèn lệnh lại một lần nữa vang lên.

- Tu tu tu...

Võ sĩ tinh nhuệ dưới trướng ông ta lại một lần nữa xung phong công thành.

Chỉ có điều cùng hôm qua không giống như vậy, ngày hôm qua thì mười ngàn quân, ô mênh mông mà chỉnh tề xung phong. Mà hôm nay là ba ngàn người, phân tán mà xung phong.

- Giết sạch bọn họ!

- Tiến tới, tiến tới.

Ba ngàn người xung phong, xuyên qua khu vực chết chóc nổ tan nát hôm qua.

Dù những cái hố to đã được san lấp nhưng tay chân cụt vẫn thấy khắp nơi, chỗ nào cũng có vết mau và nội tạng đen đỏ.

Lúc này, ba ngàn người cơ hồ là ngừng thở, không ngừng hướng thiên thần cầu nguyện, tuyệt đối không nên nổ tung, tuyệt đối không nên.

Quả nhiên có thể trên mặt đất vùi một lần thuốc nổ, sẽ không cách vùi lần thứ hai.

Cái này ba ngàn người thuận lợi xông qua khu vực chết chóc, chẳng bao lâu vọt tới dưới tường thành.

Thành công!

Chỉ cần vọt tới dưới tường thành liền thành công.

Kẻ địch chỉ có không đến năm trăm người, bình quân mỗi người phải phòng thủ sáu bảy mét tường thành, hơn nữa cũng không có gỗ lăn tảng đá v.v… để giữ thành.

Ba ngàn người có thể dễ dàng công phá bức tường thành yếu ớt này.

Giết sạch sành sanh bọn người phương Đông, chém giết sạch sẽ!

Mắt của ba ngàn người biến thành đỏ ngầu, trong lòng tràn đầy thù hận cùng sát khí thấu xương.

Xung phong, xung phong!

Khoảng cách tường thành càng ngày càng gần.

Ba trăm mét, hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét!

Nhanh thôi, chẳng mấy chốc có thể diệt sạch bọn người phương Đông, nhất định phải loại bỏ đầu và tứ chi bọn chúng xa lơ xa lắc để cho chúng dù có xuống địa ngục cũng ghép không được bản thân hoàn chỉnh.

Giết, giết, giết!

Bá tước Austin hơi kinh ngạc, vì sao đến khoảng cách này, đám người phương Đông kia còn không bắn tên phản kích?

Đúng ngay tại lúc này, gần năm trăm tên quân phòng thủ trên tường thành ải Xuân Hoa móc ra một cục sắt.

Đây là cái gì? Lựu đạn phiên bản nguyên thủy.

Có khi dùng vỏ sắt, có thứ dùng vỏ gỗ, thậm chí có viên bọc bằng lụa. Mỗi lựu đạn nguyên thủy đều đơn giản hay dùng mộc xác, thậm chí còn có chút là dùng tơ lụa bao vây. Mỗi một lựu đạn nguyên thủy bên trong đều đổ ba trăm gram thuốc nổ, còn có mấy trăm mảnh đạn.

Mỗi lựu đạn nguyên thủy nặng hai ngàn gram, chuyện này đối với quân đội hiện đại quá nặng, nhưng đối với những võ sĩ dưới trướng Thẩm Lãng mà nói thì vừa đủ, bọn họ có thể ném xa ra ba mươi bốn mươi mét.

- Đây là cái gì? - Trong lòng Bá tước Austin tức khắc dâng lên dự cảm không may.

Thế nhưng Trương Xuân Hoa trên tường thành như thể càng thêm hồi hộp.

Hai gã tướng lĩnh nghiêm nghị hô vang hạ lệnh.

- Chuẩn bị!

Năm trăm quân phòng thủ giơ lựu đạn nguyên thủy lên thật cao.

- Châm lửa!

Theo một tiếng ra lệnh, năm trăm người đốt ngòi nổ chỉnh tề.

Thời gian từng giây từng phút mà trôi qua, Trương Xuân Hoa cũng khẩn trương đến gần như không cách nào hít thở.

Thứ lựu đạn nguyên thủy này vô cùng nguy hiểm, bất kể là đối với quân địch hay là đối với người phe mình, thoáng vô ý sẽ nổ tung ở trong tay, hậu quả kia cũng dễ dàng cảm nhận.

Chiều dài kíp nổ mỗi một viên lựu đạn nguyên thủy tương đồng, cho nên mỗi người động tác đều phải chỉnh tề như một.

Ném sớm thì kẻ địch có thể sẽ ném trở về. Ném chậm thì liền trực tiếp nổ.

- Ném!

Hai gã tướng lĩnh chợt ra lệnh một tiếng.

Năm trăm quân phòng thủ trên tường thành ném mạnh chỉnh tề.

- Vù vù vù...

Năm trăm lựu đạn nguyên thủy bốc lên ánh lửa, xẹt qua thành một đường vòng cung trên không trung, đập xuống quân đội công thành của Bá tước Austin.

Bá tước Austin cơ hồ thét theo bản năng:

- Nằm xuống, nằm xuống!

Ba ngàn quân công thành của ông ta có người vẫn xông đến như thường, có người lập tức phục tùng mệnh lệnh, lập tức quỳ rạp trên mặt đất.

- Rầm rầm rầm rầm...

Lại là tiếng nổ phát sinh liên tiếp.

Không có hôm qua kinh thiên động địa như vậy, nhưng cũng để màng nhĩ người khác phải thủng, đinh tai nhức óc.

Lại là tàn sát đáng sợ.

Trong phút chốc giống như bị một trận cuồng phong thổi qua, vô số binh sĩ đang xung phong trực tiếp bị nổ bay ra ngoài.

Lại một lần nữa tay cụt chân gãy bay tán loạn.

Lại một lần nữa như là bù nhìn rơm bị văng xa ra mấy mét, phún máu tươi trên không điên cuồng.

Hơn nữa cục diện hôm nay đáng sợ hơn nữa, trong lựu đạn nguyên thủy này có mảnh đạn.

Đây là Bạo Vũ Lê Hoa phiên bản khuếch đại uy lực, vô số mảnh đạn thực sự bắn nhanh như mưa lớn.

Uy lực kia như là mưa đánh bãi cát ra hàng chục ngàn cái hố, một tên lính quèn của của Bá tước Austin bị mảnh đạn đập trúng, cả người trong nháy mắt toàn bộ lỗ chỗ.

...

Mấy phút sau, bụi trần lại rơi xuống, tất cả kết thúc.

Bá tước Austin vốn tưởng rằng ba ngàn người lần công thành này lại một lần nữa toàn quân huỷ diệt, không nghĩ tới một số người trên mặt đất lục tục lại bò dậy.

Uy lực của phiên bản lựu đạn nguyên thủy này vô cùng lớn, một khi phát nổ, binh sĩ trong phạm vi mười mấy mét không chết cũng tàn phế.

Thế nhưng nhân lực có hạn, không có khả năng ném mạnh được quá xa, không cách nào hình thành oanh tạc thê thảm. Hơn nữa thuốc nổ thành Magnolia còn chưa có nhiều đến nước này.

Ba ngàn quân Bá tước Austin công thành, một con sóng lựu đạn công kích, giết chết sát thương hơn phân nửa người.

Cái kết quả chiến đấu này đã đặc biệt kinh người, nhưng còn chưa đủ!

Hơn một ngàn người may mắn còn sống sót bò dậy mới bộ mặt lơ ngơ.

Bọn họ không có chết, thế nhưng lỗ tai đã điếc rất nhiều người, hơn nữa trước mắt trở nên tối sầm, từng đợt buồn nôn.

Điển hình chấn động não.

Ước chừng một lúc lâu, bọn họ đều nhìn về Bá tước Austin, chúng ta còn phải tiếp tục công thành à?

Mà cùng lúc đó!

- Rầm rầm ầm...

Lại truyền tới một trận tiếng nổ vang dội, bất quá là từ trên núi truyền tới.

Tiếng nổ này không vang, không phải là vì giết địch, mà là vì phát ra cảnh báo.

Quân phòng thủ của Thẩm Lãng lo lắng kẻ địch sẽ đi vòng hai bên núi đến phía sau, cho nên đã chôn xuống thủy ngân fulminat trên diện rộng.

Loại vật này đặc biệt nhạy cảm, một khi bị đạp trúng sẽ nổ.

Đây là đang nhắc nhở Trương Xuân Hoa, có kẻ địch nỗ lực từ hai bên núi lượn quanh đến phía sau đánh lén.

...

Lúc này, Bá tước Austin có hai lựa chọn.

Hạ lệnh quân đội tiếp tục xung phong, tre già măng mọc, mãi cho đến phá được ba nghìn mét tường thành mới thôi.

Còn có tạm thời ngừng công kích.

- Tạm dừng công kích, tạm dừng công kích!

Theo Bá tước Austin ra lệnh một tiếng, hơn một ngàn người may mắn còn sống sót rút lui thật nhanh.

Tấn công ải Xuân Hoa lần thứ hai thất bại.

Thế nhưng Bá tước Austin nhưng cũng không có vẻ đặc biệt uể oải, ngược lại có vài phần ung dung.

Quân đội Thẩm Lãng mạnh mẽ phi thường, hơn nữa có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị.

Nhưng trên cơ bản dừng ở đây, hôm nay đòn sát thủ duy nhất của năm trăm quân phòng thủ trên tường thành chính là cục sắt phát nổ.

Vũ khí này uy lực đặc biệt kinh người, thế nhưng cũng có khuyết điểm rõ ràng.

Đầu tiên dựa vào nhân lực không có khả năng ném mạnh được quá xa, thứ nhì thứ này quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào đều có thể nổ chính mình.

Muốn khắc chế loại cục sắt nổ tung này không khó.

- Ngài tư tế, chúng ta còn dư lại bao nhiêu máy bắn đá, còn dư lại bao nhiêu Cơn giận của Hỏa Thần, còn dư lại bao nhiêu hỏa tiễn bay?

Tư tế Hỏa Thần lúc này đã có chút hoài nghi nhân sinh.

Rõ ràng chúng ta thờ phụng chính là Hỏa thần, nhưng vì sao Cơn giận của Hỏa Thần của phe địch càng tiên tiến mạnh mẽ hơn chúng ta?

Nghe được Bá tước Austin hỏi, nàng đau khổ mà trả lời:

- Vụ nổ ngày hôm qua, chúng ta còn có mười mấy máy bắn đá còn chưa kịp thu hồi, hôm nay chỉ còn lại có mười ba máy bắn đá. Hỏa tiễn cũng không nhiều, còn có không đến một trăm xe mà thôi.

Bá tước Austin nói:

- Vậy là đủ rồi, mấy thứ này đã cũng đủ khắc chế kẻ địch rồi. Chúng ta cần thời gian, máy bắn đá chúng ta sẽ ném mạnh Cơn giận của Hỏa Thần về phía quân địch, mặc kệ chúng nó có tinh chuẩn hay không, bất kể có thể sát thương kẻ địch hay không. Nhưng ít ra trong những vụ nổ này, kẻ địch sẽ không dám ném mạnh quả cầu sắt phát nổ kia, có thể cho chúng ta tranh thủ thời gian quý giá, chỉ cần thời gian một khắc đồng hồ, quân đội của chúng ta là có thể vọt tới trên tường thành, cho đến lúc này chiến đấu liền kết thúc, chúng ta có thể dễ dàng giết sạch kẻ địch.

Không thể không nói, Bá tước Austin là một thống soái ưu tú.

Loại vũ khí bí mật như lựu đạn này với ông ta mà nói là thứ tuyệt đối xa lạ, nhưng ông ta vẫn có thể làm ra phán đoán chuẩn xác.

Suy tư của ông ta là chính xác, một khi máy bắn đá ném thật nhiều thuốc nổ lên tường thành, khắp nơi đều nổ. Quân phòng thủ trên tường thành của Thẩm Lãng đừng bảo là ném lựu đạn, thậm chí cũng không dám lấy ra.

Bởi vì mỗi một lựu đạn phía trên đều có thủy ngân fulminat, đồ chơi này quá nhạy cảm, bất cứ lúc nào có thể nổ tung.

Cho nên chỉ cần dùng máy bắn đá tiến hành áp chế hỏa lực với tường thành, đòn sát thủ của quân Thẩm Lãng hoàn toàn bị bóp tắt.

...

Hai canh giờ sau đó!

Mười ba cỗ máy bắn đá lại một lần nữa được đẩy ra, khoảng cách tường thành ải Xuân Hoa ba trăm ba mươi mét.

Năm mươi xe hỏa tiễn bị đẩy tới vị trí cách tường thành bốn trăm mét.

Khoảng cách này cũng là Bá tước Austin dày công tính toán, coi là là khoảng cách đặc biệt an toàn.

- Chuẩn bị!

- Bắn!

- Vù vù vù vù...

Mười ba cỗ máy bắn đá của Bá tước Austin bắt đầu phát uy, ném những bao thuốc nổ ra ngoài.

Một lát sau, đám xe hỏa tiễn của Hỏa Thần giáo cũng bắt đầu trình diễn một màn kinh ngạc.

- Vù vù vù vù...

Mấy trăm nhánh hỏa tiễn bắn ra điên cuồng, trên không trung xẹt qua đuôi lửa thật dài, đập đến tường thành ải Xuân Hoa ba nghìn mét.

Bá tước Austin đứng ở chỗ cao, lại một lần nữa nhìn thấy ải Xuân Hoa trên tường thành người phương Đông quân phòng thủ lại một lần nữa nằm xuống.

Bọn họ quả nhiên cũng không dám cố ném ra quả cầu sắt phát nổ kia, chiến thuật của ông ta thành công.

- Rầm rầm ầm...

Bao thuốc nổ Hỏa Thần lại một lần nữa nổ tung trên dưới tường thành.

Khói thuốc nổ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ tường thành, vô số hỏa tiễn bắn điên cuồng về tường thành, cũng không quản có bắn trúng hay không, tóm lại chính là hỏa lực áp chế.

- Đại quân xung phong!

- Chiếm tường thành này, giết sạch lũ phương Đông.

Bá tước Austin ra lệnh một tiếng, mười ngàn quân của ông ta lao ra như thủy triều, xung phong như điên về phía ải Xuân Hoa.

- Rầm rầm ầm...

Máy bắn đá phóng đợt thứ hai, bao thuốc nổ lại một lần nữa ở trên dưới tường thành nổ tung.

Điên cuồng hỏa lực áp chế.

Mười ngàn quân điên cuồng mà xung phong.

Bảo đảm quân đội Thẩm Lãng cũng không dám cố ném lựu đạn.

Mười ngàn quân khoảng cách tường thành càng ngày càng gần, ba trăm mét, hai trăm mét, ba mươi mét.

- Ngừng ném, ngừng bắn!

Bá tước Austin hạ lệnh ngừng hỏa lực áp chế, lúc này quân phòng thủ trên tường thành dù cho lấy thêm ra lựu đạn cũng không còn kịp rồi.

Thành công! Ba nghìn mét tường thành này ông ta đã lấy được.

Mặc dù đại quân còn chưa có leo tường thành, thế nhưng Bá tước Austin đã thấy kết quả.

...

Một khắc đồng hồ sau đó, khói đặc tản đi.

Quân Bá tước Austin chính thức chiếm lĩnh ải Xuân Hoa, thế nhưng năm trăm quân phòng thủ trên tường thành đã không biết tung tích.

Ở trong khói dày đặc bọn họ toàn diện rút lui, quay trở về thành Magnolia.

Khi Bá tước Austin đẩy ra máy bắn đá tiến hành hỏa lực áp chế với tường thành, Trương Xuân Hoa cùng vài tên tướng lĩnh đã biết, thành quan này không thủ được.

Mặc dù bị thua thiệt nhiều, nhưng Bá tước Austin vẫn là ra chiến thuật chính xác nhất.

Bá tước Austin Russo bá tước đứng ở trên tường thành ải Xuân Hoa, từ góc của phe địch nhìn quân đội của mình.

Không cách nào tưởng tượng, chính là một tường thành ba nghìn mét, lại mang đến cho ông ta gần một vạn hai ngàn người thương vong.

Năm mươi ngàn quân của ông ta chỉ còn lại ba mươi tám ngàn.

Điều này không thể nghi ngờ là bài học vô cùng đau thương, nhưng ông ta nhưng cũng không nổi giận, chí ít ông ta biết kẻ địch cường đại.

Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.

- Đại quân tiến tới, tiến công thành Empress của tên phương Đông Thẩm Lãng.

Theo ông ta ra lệnh một tiếng, ba mươi tám ngàn quân xuyên qua thành quan này, trùng trùng điệp điệp tiến quân về thành Magnolia.

...

Sau mấy canh giờ.

Ba mươi tám ngàn quân của Bá tước Austin bao vây bốn mặt.

Lại qua một canh giờ, năm mươi ngàn quân của Bá tước Duke đến đây cùng Bá tước Austin tụ họp.

Gần chín chục ngàn quân triệt để bao vây thành Magnolia.

Bá tước Duke không hỏi chuyện gì xảy ra, càng không có Bá tước Austin có bao nhiêu thương vong, chẳng qua là tiến lên cùng ông ta ôm một cái.

Bá tước Austin nói:

- Duke đại nhân, kẻ địch so với chúng ta trong tưởng tượng càng mạnh hơn, bọn họ có vũ khí bí mật quỷ dị lại mạnh mẽ, thế nhưng tất cả dừng ở đây.

Bá tước Duke đứng ở chỗ cao, nhìn xuống thành Magnolia.

- Quả nhiên là một thành phố xấu xí, khắp nơi đều ngay ngắn, không có một chút không gian tưởng tượng, nếu như thành phố trên cái thế giới này đều như thế này, thật sự chán nản đến thế nào. - Bá tước Duke cảm khái nói.

Mặt trời chiều ngã về tây.

Thành Magnolia quả thực có vẻ đặc biệt thô bỉ, thậm chí yếu ớt.

Bên trong tất cả nhà cửa cũng là nhà nhỏ hai lầu, ngay hàng thẳng lối như copy paste ra vậy.

Hơn nữa thành phố này có vẻ trống không quá mức, tầm bảy ngàn năm trăm mét chu vi tường thành, thế nhưng nhà cửa bên trong lại không có cách nào lấp đầy khoảng trống.

- Tuy rằng xấu xí, thế nhưng quá dễ dàng phục chế, quá dễ dàng khuếch tán, một khi không cẩn thận, thành phố như vậy sẽ lan tràn ở trên đại lục phương Tây chúng ta mất. - Bá tước Austin nói.

- Hiểm họa da vàng (*) à? - Bá tước Duke nói:

(*)Hiểm họa da vàng (Yellow Peril) là thuật ngữ xuất hiện vào cuối thế kỷ 19 ám chỉ việc những công nhân và phu phen người Trung Quốc nhập cư đến các nước phương Tây, đặc biệt là Mỹ; sau đó vào giữa thế kỷ 20, thuật ngữ này còn liên quan đến người Nhật với việc Nhật Bản bành trướng quân sự.

- Ta không cách nào tưởng tượng, một khi thành phố như vậy trải rộng ở trên đất chúng ta, đó là tai hoạ đến cỡ nào, có thể ý nghĩa nghệ thuật tiêu vong đi.

- Cho nên, chúng ta muốn triệt để đem tòa thành thị này triệt để xóa đi, kể cả bên trong tất cả mọi người toàn bộ đốt thành tro bụi, ném tới biển rộng bên trong, hy vọng hải lưu có thể mang theo bọn họ tro cốt trở lại thế giới phương đông.

- Phương đông có một câu thành ngữ, lá rụng về cội.

- Vậy chúng ta đã trợ giúp bọn họ lá rụng về cội đi.

- Ngày mai khi mặt trời mọc, chúng ta chính thức công thành, hoàn toàn xóa đi cái thành phố xấu xí này.

- Được, Bá tước Austin, căn cứ ngài phỏng chừng, chúng ta chín chục ngàn người tiến đánh hai ngàn quân địch, sẽ có bao nhiêu thương vong?

- Một vạn, có thể sẽ nhiều một chút. Nhưng cho dù chết nhiều người hơn nữa vẫn đáng giá, bởi vì chúng ta ngăn cản bọn họ lan tràn.

...

Trong thành Magnolia.

Trương Xuân Hoa, Lan Phong, Black Pearl, Man Roland bốn người đang đang họp.

- Thuốc nổ chúng ta vô cùng mạnh, nhưng là chúng ta cũng đánh giá thấp kẻ địch, một trận chiến này có thể chúng ta không thắng được. - Trương Xuân Hoa nói.

Black Pearl nói:

- Chúng ta còn có sáu khẩu pháo, tuy rằng thuốc nổ còn lại không nhiều lắm, thế nhưng cũng không coi quá ít.

Trương Xuân Hoa nói:

- Tường thành chúng ta quá dài, hai ngàn người phòng thủ bảy ngàn năm trăm mét tường thành, quá khó khăn. Kẻ địch của chúng ta quá nhiều, cũng quá dũng cảm.

Bọn họ đương nhiên gan dạ, Bá tước Austin ngay từ đầu chẳng quá để ý một trận chiến này, cho rằng chẳng qua là vỗ vào con ruồi chết mà thôi, thế nhưng bây giờ đã đưa lên đến độ cao cuộc chiến diệt chùng, cho dù chết một vạn người, hai vạn người, Bá tước Austin cũng sẽ diệt sạch tất cả người trong thành Magnolia, phải triệt để san bằng tòa thành thị này.

- Pháo chúng ta quá ít, hơn nữa thuốc nổ chúng ta cũng không phải đặc biệt hợp lý. - Trương Xuân Hoa nói:

- Tay của chúng ta lôi mạnh phi thường, thế nhưng quá nhạy cảm, chưa đủ ổn định, cần muốn tiến hành cải tạo.

Trương Xuân Hoa là có quyền lên tiếng, bởi vì nàng là người duy nhất từng giao chiến với Bá tước Austin.

Thủ lĩnh đoàn võ sĩ phương Đông Lan Phong nói:

- May là bệ hạ không ở nơi này, dù cho chúng ta chết hết, cũng không có cái gì quan trọng hơn.

Black Pearl chợt một quyền nện xuống nói:

- Chết mà thôi, lại có cái gì đáng sợ sệt.

Lan Phong nói:

- Đúng, cùng lắm thì vừa chết. Đây là thành Empress chúng ta, dù cho chết trận đến người cuối cùng, chúng ta cũng cự tuyệt không thối lui nửa bước!

Tiếp tục, Lan Phong hướng Trương Xuân Hoa nói:

- Trương đại nhân, ngài là người được bệ hạ tín nhiệm nhất, ngày mai ngài cũng không cần xuất chiến, đóng giữ ở bên trong phủ Thành Chủ. Một khi thành phá, ngài liền cho nổ phủ Thành Chủ, phá hủy toàn bộ tất cả tài liệu bí mật, tất cả vũ khí bí mật, tuyệt đối không nên rơi vào trong tay của kẻ địch.

Trương Xuân Hoa nhún vai nói:

- Đương nhiên có thể! Thế nhưng ta nhất định phải nói cho các ngươi biết một việc, vị bệ hạ này của các người từng lập nên rất nhiều kỳ tích không thể ngờ, thậm chí thứ chiến tranh còn gian nan hơn thế này hắn đều thắng nổi. Các vị không cần tuyệt vọng như vậy, phải giữ vững hy vọng.

Thủ lĩnh đoàn võ sĩ phương Đông tướng quân Lan Phong cười nói:

- Đương nhiên, ở trong tuyệt vọng tìm kiếm hy vọng. Chuẩn bị chết, thế nhưng cũng chờ đợi kỳ tích!

...

Ngày kế tiếp, mặt trời mới mọc dâng lên!

Trong thành Magnolia, hai nghìn quân phòng thủ đều lên tường thành, bình quân một chiến binh phải phòng thủ ba đến năm mét tường thành.

Bên ngoài, chín chục ngàn quân quân địch đen đông nghịt, vô biên vô hạn.

Trước mặt nhánh quân mạnh đến thế này, thành Magnolia quả thực có vẻ quá yếu đuối, tường thành cũng có vẻ quá mỏng manh.

Bá tước Austin hỏi:

- Bá tước Duke?

Bá tước Duke đáp:

- Tất cả tuân theo ý chí của ngài.

Vẫn không có tuyên bố hùng hồn nào cả, Bá tước Austin chợt rút ra đại kiếm, rống to:

- Đại quân công thành, phá hủy thành Empress phương Đông, giết sạch tất cả mọi người bên trong, không chừa một mống.

Đại quyết chiến thành Magnolia chính thức nổ ra!

...

Cùng lúc đó!

Mặt đất phía bắc của bán đảo Jade Tide bắt đầu run rẩy, giống như xảy ra động đất vậy.

Vô số chim muông đầu tiên là hết hồn, không khỏi nhìn về phía bắc, tiếp đó chim chóc đều bay lên, thú nhỏ đều chạy trốn.

Sau một lát!

Từ phía bắc đường chân trời phía trên, xuất hiện một cái chấm đen, hai cái, ba cái...

Mấy trăm, mấy ngàn người...

Thẩm Lãng trở về.

Hắn suất lĩnh tám ngàn tên nữ chiến binh Amazon, cưỡi chiến mã cao to phi nhanh xuống.

Tuy rằng chỉ có tám ngàn người, nhưng là chiến binh mạnh nhất thế giới phương Tây.

Chính là nữ chiến binh Amazon vĩnh viễn chưa từng bị chinh phục, rất gần huyết mạch người thường cổ.

Tám ngàn nữ kỵ sĩ mạnh nhất, như là sóng dữ cuốn tất cả về phía nam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.