Một lời này của Diệp Dung, ai cũng cảm thấy khó hiểu. Cái này đã ngoài hẳn việc giận cá chém thớt thông thường. Tất cả cùng một thắc mắc, Nỗ Nhĩ Cáp Xích liên quan gì ở đây?
Diệp Dung khoanh tay dựa vào cửa sổ, hữu khí vô lực thở dài:
- Không trách ông ta thì trách ai? Năm đó nếu ông ta vác quân đi đánh Châu Âu cố gắng thêm chút nữa thì hiện đã không có cái quốc gia tên Hy Lạp, cũng sẽ không có con bé dở người đến từ Hy Lạp kia!
Lời vừa nói ra, toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người chỉ cảm thấy đỉnh đầu có rất nhiều quạ đen bay qua.
- Chuyện này, tôi vốn không muốn nói…
Trần Mặc ngừng một lát, xoa xoa cằm như là bi ai thay vị giáo viên dạy môn Lịch Sử nào đó:
- Nhưng mà… Dung tỷ này, hình như đánh tới Châu Âu không phải là Nỗ Nhĩ Cáp Xích, mà là Thành Cát Tư Hãn đấy chứ!
- Ơ thế sao?
Diệp Dung ngượng ngùng thốt một câu, sau đó lại bồi tiếp câu chữa thẹn khiến toàn trường ngã ngửa:
- Thì cũng khác gì đâu, cũng là con trai của Nỗ Nhĩ Cáp Xích mà… Con trai không có tiền đồ, thì trách phụ huynh cũng giống thế cả!
- Sặc… Thành Cát Tư Hãn là con trai của Nỗ Nhĩ Cáp Xích?
Lý luận này mà cũng nói ra được, Trần Mặc cũng chỉ có thể bất lực lắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy nếu Thành Cát Tư Hãn mà nghe được chuyện này nhất định sẽ lao từ trong mộ ra mà kháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-yeu/2206298/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.