*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngàn con dơi hút máu cùng vỗ cánh, chỉ tiếng động này thôi cũng đã khiến người khác cảm thấy lông tơ dựng ngược.
Giọng nói the thé chói tai không biết từ đâu truyền đến, theo gió luẩn quẩn trên bãi đất, giọng điệu đầy uy hiếp:
- Mấy năm qua, mày là người đầu tiên sát thương người của tao, mày sẽ vì điều này mà trả một cái giá vĩnh viễn không bao giờ quên được!
- Ặc… Quá quen thuộc rồi, sao nhân vật phản diện luôn nói mấy câu kiểu này nhỉ?
Nhìn qua thì loại uy hiếp này tựa hồ không có hiệu quả.
Trần Mặc không nói gì xoa xoa cằm, mà Nặc Nặc thì nghênh ngang nhảy ra, dương dương tự đắc nói:
- Nhóc con, để ca dạy cho chú một chút, muốn làm nhân vật phản diện cũng phải có nghệ thuật đấy! Thông thường, chú phải cười to một hồi, sau đó… Nhìn cái gì, nghe cho kỹ vào!
Đại khái là đời này chưa từng nhìn thấy cái di động nào biết nói lại lắm mồm như vậy, đàn dơi trực tiếp khựng lại trên không.
Nhưng chỉ vài giây sau, nương theo một tiếng thét dài chói tai, hơn một ngàn con dơi hút máu đột nhiên đồng thời đánh tới!
Mà đón lấy đòn công kích phô thiên cái địa như thế, Trần Mặc lại chỉ nhàn nhã châm điếu thuốc, rít một hơi, phun mấy vòng khói rồi cười nói:
- Oa Oa, làm việc!
- Ngon!
Vừa mới rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-yeu/2206127/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.