Trần Mặc chưa từng chán ghét một người… hay phải nói là một sinh vật đến như vậy.
Bám dính mãi không rời, con Thiên Cẩu này giống như là kẻ sắm vai người thứ ba trong những bộ phim ngôn tình, tức là cứ liên tục đi theo bạn, sau đó mặc cho bạn có xỉ vả hành hạ cỡ nào, hắn vẫn tìm đủ mọi thủ đoạn bám riết lấy bạn không rời.
Điển hình là như giờ phút này, theo con lốc cát thổi quét bốc lên cao, con Thiên Cẩu đã lại lần nữa từ trong đó xuất hiện, nhảy ra rồi vẫy quạt tròn trôi nổi trong không khí.
- Được rồi! Chúng ta thu thập gọn ghẽ lần cuối đi!
Buồn rầu xoa huyệt Thái Dương, Trần Mặc cùng mấy đồ điện đều lắc đầu, liên tục thở dài cảm khái.
Mặc cho con Thiên Cẩu kia da mặt dày đến cỡ nào, giờ phút này cũng không thể không xấu hổ, thẹn quá hóa giận quát:
- Khốn khiếp! Ta chẳng qua là mới chỉ thăm dò lai lịch của các ngươi, chẳng lẽ thật sự cho là ta đánh không lại các ngươi sao?
- A! Đây chính là mi nói nhé!
Nghe con yêu quái này thừa nhận sẽ không tiếp tục chạy trốn, Trần Mặc nhất thời tinh thần đại chấn, chỉ huy mấy đồ điện vây kín.
- Nếu ta không có đoán sai, mi chính là kẻ Sakuraba gọi là cha đi… Không cần phải nói! Ta biết mi muốn nói cái gì, đơn giản là dùng Dung tỷ uy hiếp ta, muốn ta giao ra ngọc vỡ, phải không!
- Nếu biết cần gì phải hỏi nhiều?
Thiên Cẩu cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-yeu/2206013/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.