Chương 7: Đảo Đông Ba. Đối với thế giới này mà nói, nó chỉ là một tiểu đảo không tên không tuổi. Linh khí đã không có bao nhiêu, mà tài nguyên thì cũng không. Bốn phía toàn là biển, thỉnh thoảng còn có một số động vật biển hung hãn quanh quẩn ở đây. Mấy chục năm gần đây, chỗ này đôi lúc sẽ xuất hiện một ít tu sĩ lạc đường bị các loại động vật biển cắn chết, vì vậy số lượng tu sĩ đến đây ngày càng ít. Tu vi của Chu Trường Dung bây giờ, dùng hệ thống tu hành của cương vực phương đông để tính, đại khái là hậu kỳ Hóa Thần, dư sức tự vệ, cộng với Sổ Sinh Tử trên người, cho dù có là tán tiên tới đây, cũng chưa chắc có thể đánh thắng được hắn. Nói tới Sư Vô Cữu bên kia chắc bây giờ cũng đã đi tìm ba tỷ muội, sau đó nghe được lời mình muốn truyền đạt cho hắn rồi ha. Vừa nghĩ tới biểu tình uất ức xuất hiện trên mặt Sư Vô Cữu, Chu Trường Dung không tự chủ được bật cười. Có thể làm cho một tên đại tự luyến như hắn ăn trái đắng như vậy, thật sự là một chuyện vui. Chu Trường Dung cũng không hề nhận ra, từ khi hắn đến thế giới này, dường như chưa bao giờ hắn có thể vui vẻ mà không hề kiêng dè như vậy bao giờ. Trở lại chuyện chính, Chu Trường Dung rất nhanh đã bay đến Đảo Đông Ba, đồng thời bắt đầu điều tra. Đảo này nhỏ không lớn, dù là một tu sĩ kỳ Nguyên Anh tới đây, dùng thần thức của hắn cũng đủ để đem toàn bộ từ trên xuống dưới tiểu đảo này dò quét một lần, một nơi không có gì đáng để hoài nghi. Mà càng như vậy, Chu Trường Dung càng cảm thấy lạ. Nếu chỗ này không có gì quái lạ, vậy tại sao oán khí ở đây lại không chịu tiêu tan? Đối với tu sĩ bình thường, chút oán khí này cũng không tính là gì, nhưng đối với đặc chưng quỷ tu như Chu Trường Dung, oán khí này giống như là một giọt mực bên trong chậu nước sạch muốn không để ý cũng không được. Chu Trường Dung đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, vận chuyển công pháp. Đôi mắt vốn bình thường khi kèm theo công pháp, dần dần đã có biến đổi. Con ngươi của hắn trở nên cực kỳ đen, không hề có bất kỳ cảnh tượng gì được phản chiếu trong đó. Chỉ là biến đổi rất nhỏ, nhưng khí chất Chu Trường Dung tỏa ra đã trở nên trái ngược hoàn toàn với lúc trước. Bóng tối tối tăm u ám chỉ thuộc về quỷ tu, ở trên người hắn không chỗ nào là không hiện. Kết hợp với tử khí dày đặc trên thân, thời điểm vận chuyển công pháp, cây cối hoa cỏ trên Đảo Đông Ba cứ thế nhanh chóng ố vàng khô héo. Mắt âm dương, có thể nói vì quỷ tu mà sinh. Nếu có thể tinh thông đạo này, muốn kiểm tra thật giả cũng không phải là khó. Tuy rằng Chu Trường Dung vẫn chưa có thể duy trì lâu dài, nhưng chỉ trong nháy mắt, cũng đủ để hắn đem những điểm không đáng chú ý nhìn rõ một lần nữa. "Một cái đảo nhỏ như vậy, không ngờ lại có thể bố trí trận pháp khổng lồ như thế?" Chu Trường Dung thu hồi công pháp, cả người lại trở nên ôn hòa vô hại như trước. Chẳng trách lúc đầu Chu Trường Dung không điều tra được cái gì, bởi vì từ trên xuống dưới Đảo Đông Ba hầu hết đều được khắc một trận pháp cực đại, hơn nữa trận pháp này nhờ nước biển bốn phía che giấu, nếu không phải là tu sĩ tinh thông trận pháp, nhất định sẽ không phát hiện được gì. Trận pháp khổng lồ tinh diệu như vậy, chắc hẳn không phải là người bình thường làm. Chu Trường Dung suy nghĩ một chút, vẫn không manh động. Hắn đối với trận pháp không tinh thông, nếu không tìm ra phương pháp phá trận chính xác, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ. E rằng, hắn cần phải tiếp tục điều tra mới được. "Chu huynh, Chu huynh, ngươi có ở đây không?" Tô Nhân Phượng ở bên ngoài tiểu viện hô một hồi lâu, vẫn không dám đi vào. Gian phòng Chu Trường Dung ở đều đã hóa thành vụn phấn, âm thanh lớn đến mức làm cho toàn bộ tu sĩ bốn phía đều nghe thấy được. Tô Nhân Phượng vội vàng chạy tới, đập vô mắt là một nửa sân nhà mình đã bị phá, nhất thời vô cùng bi thương, còn mang theo một chút không dám tin. Đây chính là viện tử mà hắn đã bỏ ra một lượng lớn linh thạch để xây dựng. Dù cho là đại năng Độ Kiếp đến, nó cũng chống đỡ được vài chiêu, có thể nói là viện tử an toàn nhất của hắn, kết quả chỉ có một chút không gặp, nửa cái sân đã bị phá hủy? Trong nhất thời, dù cho Tô Nhân Phượng đối Sư Vô Cữu có kính ngưỡng như thế nào, cũng khó tránh khỏi sinh ra một chút oán khí. Nhưng Tô Nhân Phượng dù sao cũng không phải là người thường. Viện tử của hắn kiên cố như thế nào, chính hắn đương nhiên biết rõ, mà bây giờ bị phá hủy dễ dàng như vậy, chứng tỏ người ra tay rất lợi hại. Theo bản năng, Tô Nhân Phượng liền biết ngay kẻ ra tay chính là Sư Vô Cữu . Chu Trường Dung không có chuyện gì tự nhiên phá huỷ viện tử của mình làm chi? Hết cách, Tô Nhân Phượng đành phải ra mặt hỏi thăm Chu Trường Dung một chút rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng mà hình như Chu Trường Dung không có ở đây, không trả lời. Ba tỷ muội đã lặng lẽ trốn đi, trong nhà bây giờ chỉ có một mình Sư Vô Cữu. Ban đầu Sư Vô Cữu tưởng là Tô Nhân Phượng tìm không thấy Chu Trường Dung sẽ đi, ai ngờ đối phương như mọc rễ dưới chân, cứ dính ở bên ngoài không đi. Sư Vô Cữu siết nắm đấm, cảm thấy có chút ngứa tay. Lúc nãy bị Chu Trường Dung chọc tức vẫn chưa có phát hỏa xong! Nếu Tô Nhân Phượng đã tự đưa tới cửa, vậy thì... "Tô đạo hữu, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Chu Trường Dung "đúng lúc" xuất hiện ở phía sau Tô Nhân Phượng, hơi mỉm cười nói. "Ta chỉ là muốn..." "Chúng ta vừa uống rượu vừa trò chuyện đi." Chu Trường Dung quay người chào hỏi Tô Nhân Phượng sắp rời đi, còn không quên hướng về phía Sư Vô Cữu đứng bên cửa liếc mắt ra hiệu. Tô Nhân Phượng bây giờ không thể chết đâu. May là hắn về sớm. "Hừ!" Sư Vô Cữu phẫn nộ đóng cửa, hắn vừa nhìn tên lừa đảo nhiều hơn một cái đã muốn tức giận! "Cũng được." Tô Nhân Phượng hoàn toàn không biết mình vừa tránh được một kiếp nạn cùng Chu Trường Dung rời đi, việc này đối với hắn mà nói đại khái cũng là một chuyện tốt. "Ta cùng với tiền bối bàn luận, không cẩn thận phá đi cái sân. Tô đạo hữu yên tâm, chúng ta bồi thường theo giá." Chu Trường Dung mỉm cười trả lời. "Không cần, không cần." Tô Nhân Phượng xấu hổ trả lời, "Không ngờ hai người lại có tinh thần tốt như vậy, là do ta sơ suất." "Tô đạo hữu đến đây hẳn cũng không phải chỉ vì chuyện này." Chu Trường Dung sáng suốt dời đề tài, hắn căn bản cũng không nghĩ đến chuyện bồi thường, cùng lắm chỉ là thuận miệng nói chơi một chút mà thôi. "Chu đạo hữu đúng là thần cơ diệu toán." Trên mặt Tô Nhân Phượng hiện lên vẻ kinh ngạc, "Sư huynh Lâm Tiêu của ta đang ở Ung Thúy Lâu đón tiếp Vân Trung Quân, ta nghe được tin tức liền tới tìm hai vị, nhân cơ hội dẫn hai người đến gặp mặt sư huynh, không biết hai vị có thời gian không?" "Tiền bối không thích chuyện xã giao tầm thường, nhưng ta thì có thể." Chu Trường Dung trực tiếp thay Sư Vô Cữu cự tuyệt, nếu hắn đi, không biết sẽ làm ra chuyện gì, Chu Trường Dung cũng không dám nghĩ tới, lỡ đâu cái tên yêu tu vô lương tâm kia tự nhiên tâm huyết dâng trào, vậy thì có bao nhiêu người ở đây có thể tránh được ma trảo của hắn chứ? "Bằng không ta đi hỏi lại một lần nữa?" kỳ thật người Tô Nhân Phượng muốn mời là Sư Vô Cữu, nếu Sư Vô Cữu không đi, chẳng phải là không còn ý nghĩa gì nữa? "Tô đạo hữu." Chu Trường Dung vừa nghe liền biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, không thể nhịn được cảm thán sắc đẹp hại người, có chút khinh thường đối với mấy tu sĩ ý chí không kiên định này. Tâm thái như thế, làm sao có thể tu thành đại đạo? "Tới, uống chút nước trà bình tĩnh nghĩ lại một chút." Thanh âm Chu Trường Dung lúc này hiếm thấy vô cùng trầm ổn có lực, "Chủ nhân yến hội, hẳn là Lâm Tiêu sư huynh của ngươi còn khách nhân là Vân Trung Quân." "Đúng vậy." Tô Nhân Phượng không chút do dự gật đầu. "Vậy nếu tiền bối đi, ngươi cảm thấy người nổi bật trong yến tiệc này còn có chỗ cho sư huynh ngươi và Vân Trung Quân sao?" Chu Trường Dung ngôn ngữ trắng trợn, trực tiếp đem suy nghĩ ôm ấp may mắn của Tô Nhân Phượng lập tức đánh tan. Tô Nhân Phượng có chút ngây người. Hắn nhớ tới bộ dáng đầy khí chất của Sư Vô Cữu, lại nghĩ tới si mê của các tu sĩ đối hắn, lập tức hiểu rõ. "Dù cho Lâm Tiêu và Vân Trung Quân lòng dạ rộng lớn, sẽ không để ý đến chuyện này. Nhưng người là do ngươi dẫn vào, ta lo lắng sau khi yến hội kết thúc, sẽ có người gây bất lợi cho ngươi." Đánh trước một gậy rồi cho táo ngọt, Chu Trường Dung làm vô cùng thuận tay. Chu Trường Dung vừa dụ vừa dỗ như vậy một lúc, không chỉ làm cho dự định của Tô Nhân Phượng biến mất sạch sành sanh, mà còn khiến cho hắn ngày càng tôn sùng Chu Trường Dung hơn trước. "Đa tạ, là do ta cân nhắc không chu toàn." Tô Nhân Phượng cũng không phải người ngu, lúc này cảm tạ một phen, "Ai, cũng không biết ta làm sao, xem xét mọi việc ngày càng không bằng trước đây." Không, ngươi chỉ là bị một tên yêu tu lòe loẹt nào đó làm mù con mắt mà thôi. Đối với yêu tu, mê hoặc nhân tộc quả là một kỹ năng trời cho. "Tô đạo hữu cũng chỉ là quan tâm bị loạn." Chu Trường Dung cười híp mắt tiếp nhận cảm kích của đối phương, "Chờ ta trở về, sẽ báo lại cho tiền bối. Hơn nữa, ta cũng là có chút tư tâm, nghe nói Lâm Tiêu mời chào không ít luyện đan sư, nói không chừng sẽ có đan dược có thể hòa hoãn một chút tử khí trên người ta." "Đúng." Tô Nhân Phượng không nghi ngờ hắn, "Chu huynh, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi thôi!" Trong câu nói, đã đối Chu Trường Dung cực kỳ tin phục. Tô Nhân Phượng nhanh chóng lôi kéo Chu Trường Dung đi Ung Thúy Lâu, một chút cũng không muốn trì hoãn. Ung Thúy Lâu hôm nay đã bị Lâm Tiêu bao hết, người có thể đi vào đều là tu sĩ Lâm Tiêu thừa nhận hoặc là luyện đan sư, không ít tu sĩ đều coi đây là quang vinh. Mà Tô Nhân Phượng là sư đệ Lâm Tiêu, mang theo một người đương nhiên cũng không có gì quá mức. Chu Trường Dung đứng ở trong tu sĩ bốn phía. Nhìn qua vô cùng bình thường, không có gì khác biệt. "Sư huynh, ta dẫn theo bằng hữu tới đây." Tô Nhân Phượng ngược lại quen cửa quen nẻo, sau khi đi vào chào hỏi không ít tu sĩ, tiếp đó đi thẳng đến nơi ở của Lâm Tiêu. Chu Trường Dung đi theo phía sau hắn, trái lại đã thân quen bốn phía. "Nô tỳ thất lễ." Một nữ tạp dịch trang phục mộc mạc lúc bưng thức ăn, không cẩn thận đụng vào Chu Trường Dung một chút, vội vàng xin lỗi. "Không sao." Chu Trường Dung liếc mắt nhìn đối phương một cái, "Cẩn thận hơn một chút." "Vâng." Nữ tạp dịch nhanh chóng bưng mâm đi. Là nhị muội Tiểu Mai trong tam bào thai. Nàng là người thông minh nhất trong ba tỷ muội, biết Ung Thúy Lâu hôm nay đã bị bao phòng, nhất định sẽ không có ai giúp được, nhờ vào việc trên người không có tử khí, nhìn giống như một phàm nhân bình thường, lúc này mới nhặt được công việc bưng trà rót nước để tiếp cận Lâm Tiêu. Ban nãy nhìn thấy Chu Trường Dung, đương nhiên phải thông báo cho chủ nhân. "Chu huynh, mau lên đây." Tô Nhân Phượng ở phía trên thúc giục. "Đó chính là bằng hữu sư đệ quen biết gần đây?" Người chưa đến, thanh đã tới. Lúc Chu Trường Dung lên lầu liền nhận ra có không ít ánh mắt đang hướng về phía hắn, trong đó có hai ánh mắt kịch liệt nhất. Chính là Lâm Tiêu và Vân Trung Quân. "Tại hạ Chu Trường Dung, khụ khụ, ra mắt các vị đạo hữu." Chu Trường Dung thân thể lay động một cái, nhìn hơi vô lực, sắc mặt cũng hiện ra cực kỳ tái nhợt, dáng dấp nhìn như là một tên ma ốm muốn đến đây tìm thầy cầu thuốc. Tác giả có lời muốn nói: Chu Trường Dung: Những người này bị sắc đẹp thao túng đến mất trí luôn rồi, thực sự là không đủ thành thục. Tác giả (yên lặng nhìn chăm chú): Hi vọng ngươi sau này cũng có thể luôn thành thục như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]