*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đạo Xuân trung thế giới.
Nhân Chân tự.
Phía sau ngôi chùa miếu thờ trông có vẻ huy hoàng nhưng thực tế lại cũ nát u ám này, nơi giáp với ngọn núi có một gian phòng nhỏ lợp ngói lưu ly.
(Ngói lưu ly)
Căn phòng mái ngói trống trải, tro bụi phủ đầy đất, mà ở chính giữa căn phòng, lớp bụi dày đặc đột nhiên biến mất sạch sẽ, trong phạm vi năm bước chẳng có lấy chút bụi bẩn nào. Tại đó có một nam tử trẻ tuổi có mái tóc đen dài như thác, mặc tăng bào màu xám đang ngồi.
Tay hắn đeo một chuỗi phật châu, có thể thấy được làm từ hạt bồ đề, có vẻ hơi cũ kĩ. Tăng bào của hắn cũng là loại phổ thông bình thường, không mang bất cứ trận pháp trợ dụng gì.
Ngoại trừ khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ của hắn, thì nhìn vào kiểu gì cũng thấy đây là một tăng nhân nghèo túng để tóc tu hành.
Tạ Chinh Hồng thoát khỏi trạng thái nhập định, khuôn mặt tuấn mỹ tăng thêm vài phần khí chất xuất trần, nhưng ánh mắt hắn quá mức lạnh nhạt, nếu không phải con ngươi chuyển động, người ta còn tưởng rằng hắn bị mù.
Song hắn chẳng những không phải kẻ mù, mà còn là một Phật tu chỉ mới hai mươi tuổi đã đạt đến tu vi kỳ Kim Đan. Ở Tu chân giới khuyết thiếu nhân tài này, đừng nói hai mươi tuổi đạt đến kỳ Kim Đan[1], ngay cả hai mươi tuổi đạt kỳ Trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/183928/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.