Nhất Điểm Tú Sinh Đao bất đắc dĩ nhìn Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, chẳng biết nên nói sao đây nữa.
Chỗ ở của y có thể nói là chẳng chút tí tẹo tình thú nào, ấy thế mà hai kẻ này vẫn bất chấp mò tới hẹn hò đò đưa, cho dù y có là một thanh đao thì cũng chịu không nổi.
“Bổn tọa muốn làm cái gì, nếu các hạ thấy không hay thì cứ nói thẳng.” Văn Xuân Tương dừng lại, khinh bỉ nhìn Nhất Điểm Tú Sinh Đao, “Chỉ là các hạ ngấm ngầm giở trò như thế, thật là chẳng quang minh chính đại gì cả.”
“Ma Chủ cảm thấy ta làm vậy là giở trò sao?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao biết rõ còn cố hỏi, “Tại hạ còn cảm giác là đang mỗi ngày làm một việc tốt ấy chứ.”
Văn Xuân Tương sớm đoán được Nhất Điểm Tú Sinh Đao sẽ không thừa nhận, y cũng không nổi giận mà chỉ cười tủm tỉm nhìn Nhất Điểm Tú Sinh Đao, “Các hạ muốn mỗi ngày làm một việc tốt thì quá dễ mà? Mỗi ngày ngươi vả mình một cái, chính là vô lượng công đức đấy.”
“Ma Chủ vẫn nói lý chẳng nể ai nhỉ.”
“Vậy tiền đề cũng phải xem đối phương là nhân tài đã.” Văn Xuân Tương ám chỉ, “Ngươi đi đường Dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc cua ta, mọi người nước giếng không phạm nước sông, không tốt sao?”
Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Xuân Tương và Nhất Điểm Tú Sinh Đao đâm chọt tới lui, thiếu chút nữa còn tưởng bọn họ lại có thâm cừu đại hận gì đấy. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509182/quyen-5-chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.