Sau khi thỏa thích hưởng thụ khoảng thời gian của riêng hai người, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng liền nghênh đón rất nhiều hảo hữu đến thăm hỏi.
Thẩm Phá Thiên, Kỳ Vĩnh Duyên, Chu Ninh, Tam Tư, Linh Đế, Kim Bà La Hoa, Nhan Kiều, Tịnh Hỏa, Mục Đình, tất cả đều chạy tới, tuy bọn họ đã thu lại khí tức nhưng vẫn dọa đám tiểu yêu tinh chưa trải sự đời ở Chú Tú đàn tràng sợ chết khiếp. Sau khi thấy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đi ra, các tiểu yêu tinh đều cảm động suýt khóc.
May mà bọn họ đến lúc đã xong việc rồi, không thì….
Văn Xuân Tương nhìn mọi người, nếu bị mấy người này phá hỏng chuyện tốt của mình, bạn bè không thể giết hại nhau được, nhưng gây chút rắc rối cho bọn họ thì vẫn được.
Mọi người bỗng dưng thấy sống lưng hơi ớn lạnh.
“Tiểu tăng bái kiến chư vị đạo hữu, chư vị đi đến đây chắc đã phải bôn ba vất vả rồi, xin mời vào.” Tạ Chinh Hồng gặp được cố nhân thì hiển nhiên rất vui vẻ.
Văn Xuân Tương thấy Tạ Chinh Hồng như thế thì sắc mặt cũng chẳng dịu đi, y nói theo: “Xin mời.”
May mà mọi người đã quen với tính tình đôi đạo lữ này nên chẳng để ý làm gì, còn cảm thấy dù thân phận thay đổi lớn, thái độ của bọn họ vẫn như xưa, thật sự là đáng quý.
Có thể thấy, bất kể là tiên nhân hay phàm nhân thì bị ngược mãi cũng thành quen.
“Nói đến nhiều năm không gặp thì ta với Mục Đình Tịnh Hỏa mới đúng là rất nhiều năm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509169/quyen-5-chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.