Tạ Chinh Hồng mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình lại lần nữa ngồi ở trong không gian mà chỉ khi nhập định mới xuất hiện.
Không gian này vẫn mang đến cảm giác như cũ, song lại có một điểm bất đồng. Những con chữ trôi nổi trong không gian đã biến mất, mà người ngồi ở nơi sâu nhất trong không gian cũng đã thấy rõ được bộ dạng.
Ngoại hình tăng nhân áo trắng thoạt trông rất giống với Tạ Chinh Hồng, song nhìn kỹ thì lại có chút cảm giác của Tống Thanh. Tạ Chinh Hồng đối chiếu bộ sáng kiếp trước mà mình nhớ với dáng vẻ của người trước mắt, có thể tìm ra một vài điểm tương tự.
Tạ Chinh Hồng gõ gõ đầu mình, đây là tướng của mình, Phật có ngàn tướng, dù tăng nhân áo trắng này và bọn họ không có điểm nào giống nhau thì cũng không sao.
“Ngươi cuối cùng cũng đến rồi.” Thân thể tăng nhân áo trắng từ không trung hạ xuống, mỉm cười nhìn về phía Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng bình tĩnh nhìn tăng nhân áo trắng, nở nụ cười, “Có thể gặp được các hạ, tiểu tăng cũng cảm thấy vô cùng may mắn.”
Tăng nhân áo trắng cười bảo, “Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, cảm thấy gì chứ?”
Tạ Chinh Hồng chỉ im lặng cười không nói. Trong mắt hắn, bọn họ tuy là một thể, nhưng vì trải nghiệm khác nhau nên chung quy vẫn sẽ có điểm khác biệt.
“Ta chờ ngươi ở đây đã lâu.” Tăng nhân áo trắng dường như chẳng quan tâm Tạ Chinh Hồng trả lời ra sao, “Trước khi luân hồi hạ giới, phong ấn của Đạo Tổ đã hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509163/quyen-4-chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.