Nghe Tạ Chinh Hồng bảo muốn đến phàm gian, tiểu đồng còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Thiền sư, ngài vừa nói…… nói ngài muốn đến phàm gian?” Tiểu đồng hỏi lại.
“Đúng thế.” Tạ Chinh Hồng khẽ gật đầu đáp, “Có thể thông hành đến đó được không?”
“Đi…… Đi thì đi được.” Đạo đức của tiểu đồng không cho phép nó nói dối, nhưng giọng điệu lại chần chừ, sợ mình nghe lầm hoặc hiểu sai ý. Suy cho cùng tiên vực đàn tràng một khi xác định thì rất ít có chuyện thay đổi, mà muốn đổi cũng rất phiền toái. Đa số mọi người đều ở mãi một tiên vực, một đàn tràng suốt mấy vạn năm mà không đổi. Với tài năng của Tạ Chinh Hồng, cho dù muốn sáng lập đàn tràng ở tầng hai mươi mấy thì các Tiên Đế cũng sẽ chấp thuận, cớ sao lại cứ muốn đến phàm gian? Ai ai cũng muốn siêu phàm thoát tục, đứng ở hàng ngũ tiên ban, mà sao Tạ Chinh Hồng lại ngược đời muốn đi đến hồng trần thế tục làm gì?
“Vậy xin làm phiền đồng tử.” Tạ Chinh Hồng vừa lòng nói.
“Thiền sư, ngài thật sự không suy nghĩ lại sao? Ngài cũng đâu phải Thần tu, đâu cần hấp thu nguyện lực của phàm nhân. Thế gian thường hay có chiến loạn, sinh sôi oán khí, cực kỳ bất lợi đối với tu hành.” Tiểu đồng hiển nhiên còn muốn khuyên can Tạ Chinh Hồng lần nữa. Song Tạ Chinh Hồng xua tay, từ chối ý tốt của tiểu đồng.
“Bần tăng đã quyết rồi.” Tạ Chinh Hồng quả quyết nói.
Thấy Tạ Chinh Hồng quả thật không định chuyển ý, tiểu đồng đành mở ra lối đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509153/quyen-4-chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.