Chương trước
Chương sau
Sau khi Tất Hạo nhận thua, xung quanh lập tức nổi lên tiếng hoan hô.
Có người trung thành và tận tâm với Tất Hạo thì cũng có kẻ chướng mắt hắn, giờ phút này tiếng reo hò xuất phát từ nhóm nào tất nhiên khỏi nói cũng biết.
Nhưng không đợi những người ghét Tất Hạo hào hứng được bao lâu, bọn họ liền phát hiện Tất Hạo và Tạ Chinh Hồng đều nhắm mắt lại, khí thế trên người không ngừng dâng lên, rõ ràng muốn chuẩn bị thăng cấp.
Tiềng ồn ào nhất thời ngưng bặt.
Văn Xuân Tương lao lên đầu tiên, y buồn bực nhìn Tất Hạo, cuối cùng vẫn tạo một trận pháp cho hắn.
“Thần Tú và Tất Hạo đã nhập định, xin chư vị đạo hữu hãy lui về phía sau.” Trên tay Văn Xuân Tương chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một cây quạt sắt, mặt quạt ẩn hiện hồ nước dập dềnh, dường như nước sẽ chực chờ trào ra bất cứ khi nào.
Mấy tùy tùng của Tất Hạo lập tức lui ra sau, quây thành một vòng tròn ở bên ngoài, bảo vệ Tất Hạo và Tạ Chinh Hồng một cách chặt chẽ.
“Không ngờ một ván cờ lại có thể khiến hai người này nhập định. Có điều bọn họ vẫn chưa lựa chọn tiên vực cho mình, nhập định ở trong này không phải chuyện tốt.” Mấy vị Tiên Đế ngoài thủy kính lập tức dùng pháp thuật bao vây hai người lại.
Đám người Văn Xuân Tương thấy thế liền biết các Tiên Đế đã chú ý tới tình huống bên này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thế này thì bọn họ không cần lo mấy Yêu tu và Ma tu kia ngấm ngầm giở trò ngáng chân nữa.
Tinh Nhiêu Ma Mẫu ẩn mình trong đám đông, thấy Văn Xuân Tương tỏ vẻ lo lắng rõ ràng, trong đầu mụ cũng lóe lên đủ loại suy nghĩ.
Quan hệ giữa Văn Xuân Tương và tên Thần Tú không phải là ít, đối phương lại là Phật tu, muốn Văn Xuân Tương ngoan ngoãn nhập Ma đạo thì nhất định phải loại bỏ Thần Tú.
Ma môn ở Tu Chân giới khi thu đệ tử còn hỗ trợ “cắt trần duyên”, giết sạch thân bằng hảo hữu của bọn họ, cắt đứt thất tình lục dục của bọn họ, huống chi là Ma giới nơi Ma tu hoành hành?
Nếu không phải giờ đang ở Sùng Dương điện Tiên giới thì có khi Tinh Nhiêu Ma Mẫu đã ra tay với Thần Tú ngay lúc này rồi.
Không, không vội.
Tinh Nhiêu Ma Mẫu bình tĩnh lại.
Tên Thần Tú này vô căn vô thế, còn đang làm giá, chưa chọn cho mình một chỗ dựa vững mạnh. Tiên nhân muốn loại bỏ một thiên chi kiêu tử như vậy nhất định sẽ không ít. Nhất niệm thành Phật nhất niệm thành Ma, Tinh Nhiêu Ma Mẫu lăn lộn nhiều năm, đương nhiên không tin những tiên nhân này nhìn thấy Thần Tú mà không nảy sinh chút ác niệm nào!
Mượn lực để đánh lực, cũng không phải không thể.
Tinh Nhiêu Ma Mẫu nhanh chóng nhìn quanh đánh giá, lòng âm thầm toan tính.
Văn Xuân Tương giờ đang ngoan ngoãn bảo vệ Tạ Chinh Hồng, mắt không chớp lấy một cái.
Nếu như là suôn sẻ thì sau khi Tứ Phương Thiên Hội kết thúc, tiểu hòa thượng sẽ thuận lợi trở thành Tiên Quân, có được Tiên Vực của riêng mình, hai bọn họ mới xem như chân chính có chỗ đứng ở Tiên Giới. Nhưng giờ đang ở Sùng Dương điện, dù có thể trùng kích cảnh giới Tiên Quân thì cũng phải áp chế. Sùng Dương điện này là đồ của người khác, nếu thành Tiên Quân ở đây thì sau này không có tu vi Tiên Quân, cũng chẳng có tiên vực, khác biệt đâu phải chỉ một hai phần.
Nếu trước đây, trong mắt những Đại La Kim Tiên lão làng, Tất Hạo và Thần Tú chỉ là hai tân nhân khá ưu tú, thì giờ phút này hai người họ nhập định như vậy, liền lập tức biến thành đối thủ đáng để bọn họ chiến một trận.
Tầng trời thứ ba mươi của Tiên giới.
Nơi này có biển cát mênh mang vô bờ, thường sinh sôi những loài hoa cỏ bất bại. Ở nơi đây vạn vật luân hồi gần như đều mất đi ý nghĩa, xuân hạ thu đông biến hóa thất thường, có khi một khắc trước nơi này còn trải đầy hoa xuân rực rỡ, ngay sau đó liền phủ kín băng thiên tuyết địa.
Nơi này không thích hợp cho những kẻ mở linh trí như phàm nhân, tiên nhân, yêu ma cư ngụ.
Nhưng trong số ba tầng trời cuối cùng bị phong ấn, đây đã được xem như nơi có điều kiện tốt nhất rồi.
Gió lộng và tuyết lớn biến biển cát thành hình dạng kỳ lạ.
Tại nơi sâu nhất của biển cát, có một tòa đại điện bị chôn giấu.
Đại điện đã mất đi vẻ huy hoàng thưở xưa, song vẫn sừng sững không đổ, bích họa trên cửa vẫn thấy rõ được, đi vào đại điện dường như còn có thể nghe tiếng gõ mộc ngư văng vẳng. Trong tầng ba mươi còn có vô số kiến trúc như vậy, chỉ là hình thức có điểm khác biệt mà thôi. Những cung điện của các đạo thống lớn mà hiện tại ở Tiên giới chỉ thấy được trong ghi chép, đều đang ẩn mình trong biển cát bằng cách thức này.
Dần dần, bậc thang đá xanh trước cửa đại diện bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.
Ánh sáng ấy tựa như hòn đá rơi vào hồ nước, khơi gợi những gợn sóng ánh sáng trùng điệp, theo bậc thang, theo cột đá, theo cửa lớn, phân tán thành vô số sợi mỏng, quanh quẩn lan tràn, mãi cho đến đỉnh đại điện.
Trên đỉnh đại điện ánh lên một vầng sáng nho nhỏ, vầng sáng ấy vừa tỏa ra, hạt cát chung quanh đại điện như bị thứ gì đó nhanh chóng rút đi, để lộ ra một vùng đất đai ao hồ rộng lớn.
Sau đó, trên mảnh đất ấy xuất hiện một tăng nhân chân trần.
Hắn mặc bộ áo cà sa, trên tay còn cầm một cây thiền trượng, nhưng trên đầu hắn lại chẳng có ấn sẹo, mà thay vào đó lại là một mái tóc đen nổi bật.
Tạ Chinh Hồng mờ mịt nhìn đại điện phía trước, trong lòng sinh ra một nỗi bi thương.
Vừa mới nãy rõ ràng hắn còn đang tham gia Tứ Phương Thiên Hội, ấy thế nhưng ngay sau đó lại xuất hiện ở đây.
Song Tạ Chinh Hồng lại chẳng có gì là không thích ứng.
Hắn đã từng đến nơi này.
Nhưng trong trí nhớ, nơi này không hoang vắng như hiện giờ.
Nơi này tuy không náo nhiệt bằng Đại Lôi Âm tự, nhưng ngày nào cũng có vô vàn tiên nhân lui tới, hoa thơm chim hót, bảo thạch trân châu ở khắp mọi nơi, biết bao tăng nhân ở trong này niệm kinh đả tọa, thường xuyên trao đổi luận đạo, quả thực là thế ngoại tiên cảnh, bầu không khí còn tốt đẹp và an tường hơn cả tiên cảnh mà mọi người tưởng tượng.
Hết thảy đều là hư ảo, khoảnh khắc chính là vĩnh hằng.
Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nhìn miếu thờ không người trước mắt, trong đầu bỗng vang lên câu ấy.
Cho dù là tiên nhân, hay là thần phật, cũng không thể tồn tại trường tồn.
Ở nơi Tiên giới nhìn tưởng chừng như phồn vinh này, đã chôn cất vô số quá khứ.
Lòng Tạ Chinh Hồng khẽ động, hắn nhớ bản thân mình đã luân hồi không biết bao nhiêu năm. Có mấy lần hắn sống kiếp ngắn ngủi, chỉ thoáng qua giây lát tựa như phù du. Cũng có vài lần sống đời dài lâu, ngàn năm vạn năm vẫn cứ sống như thế. Nhưng hắn vẫn chưa tìm được thứ mất đi, tìm không thấy cho nên không thể phi thăng, không thể quay về, nhưng những thứ hắn không tìm về được, gần như đều ở trong Tiên giới này.
Chỉ có hoàn thành luân hồi trăm kiếp, hắn mới có tư cách trở thành một tiên nhân nho nhỏ quay lại Tiên giới tìm kiếm, ngăn chặn tất cả những khả năng xuất hiện trên đường trở về.
Tạ Chinh Hồng không khỏi nghĩ, nếu hắn trở về trước thì sẽ là tình trạng gì?
Là đi vào hư không vô tận giống như các đại năng trong truyền thuyết ư, hay là giống như miếu thờ này, giống như thế giới này, biến mất, phong ấn, cuối cùng không thể tiến vào nữa?
Hắn luân hồi trăm kiếp, thật sự là tự nguyện sao?
Tạ Chinh Hồng vươn tay, vầng sáng nhỏ bé kia hân hoan nhảy vào tay hắn, nhanh chóng chui vào trong lòng bàn tay.
Sâu trong thức hải, trên con dấu trống, một hoa văn chậm rãi hiện lên, tỏa sáng rực rỡ!
Bóng dáng Tạ Chinh Hồng nhanh chóng biến mất ở nơi này, những hạt cát vốn rút đi vì vầng sáng kia giờ lại ồ ạt tràn tới, lấp kín vùng đất đai ao hồ đó.
Trong lúc Tạ Chinh Hồng nhập định, tất cả tiên nhân trên cấp bậc Tiên Đế đều cảm nhận thấy tầng ba mươi buông lỏng!
“……Vừa……Vừa rồi phong ấn tầng ba mươi hình như buông lỏng.”
“Ta cũng cảm giác được.”
“Ta cũng vậy.”
“Thiên Đế, ngài có vẻ cũng……”
Đông Phương Thiên Đế trầm mặc một lát, gật gật đầu, “Vừa rồi phong ấn đúng là có buông lỏng một lát, nhưng rất nhanh lại đóng phong ấn lại.”
“Thiên Đế có biết vì sao lại buông lỏng không ạ?”
“Vẫn chưa biết.” Đông Phương Thiên Đế thở dài nói, “Phong ấn không phải chuyện mới ngày một ngày hai, thời gian trôi qua lâu, ngẫu nhiên buông lỏng cũng là bình thường. Chỉ là phong ấn quá lợi hại, vừa buông lỏng là lập tức tự động khôi phục.”
“Nhưng……”
“Bây giờ đang là Tứ Phương Thiên Hội, chúng ta xoắn xuýt mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.” Đông Phương Thiên Đế hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa.Các Tiên Đế ở đây dù có nhiều tâm tư, song cũng chỉ đành đè nén.
Tuy nhiên phong ấn tầng ba mươi đã nhiều năm chưa từng có biến hóa, hôm nay bỗng nhiên lại buông lỏng. Điều này nghĩa là phong ấn rất có khả năng giải trừ, bọn họ rất có khả năng không cần ở lại cảnh giới Tiên Đế nữa, mà sẽ có cơ hội tiến thêm một bước, hướng tới tầng cao hơn nữa.
Có rất nhiều thứ, chỉ trên tầng trời thứ ba mươi mới có.
Tỷ như làm thế nào để đột phá cấp bậc Tiên Đế, làm thế nào để trở thành Chuẩn Thánh, làm thế nào để trở thành Thánh Nhân, làm thế nào mới có thể chân chính đồng thọ cùng thiên địa, đồng quang cùng nhật nguyệt?!
Hiện tại tâm trí của bọn họ sao còn đặt ở Tứ Phương Thiên Hội được nữa?
Đông Phương Thiên Đế nhất định có biết gì đó, thế nhưng hắn không chịu nói.
Suy nghĩ ấy xuất hiện trong đầu tất cả các Tiên Đế, có cố cách nào cũng không xua đi được.
Linh Đế và Kim Bà La Hoa mịt mờ liếc nhau, trong lòng có một phỏng đoán kinh người.
Vừa rồi Tạ Chinh Hồng mới nhập định, phong ấn tầng ba mươi liền buông lỏng. Người khác có lẽ sẽ không dễ dàng liên tưởng hai chuyện với nhau, nhưng Linh Đế và Kim Bà La Hoa lại biết điểm đặc biệt của Tạ Chinh Hồng.
Nếu như, phong ấn tầng ba mươi thật sự buông lỏng vì Tạ Chinh Hồng, nó đại biểu cho cái gì?
Mấy chục vạn năm trước, mười tám tầng luyện ngục của Ma giới và ba mươi tầng trời đồng thời đóng kín không rõ nguyên do. Từ đó, Tiên Đế và Ma Đế liền trở thành chí tôn của Tiên giới và Ma giới, rốt cuộc không có cách nào tiến thêm một bước nữa. Những Chuẩn Thánh, Thánh Nhân, Đạo Tổ ấy thật giống như là giấc mộng Nam Kha, nếu không phải còn có một ít đệ tử của Chuẩn Thánh tồn tại thì có lẽ bọn họ đã tưởng rằng những đại năng chí cao vô thượng đó chỉ là một giấc mộng do mình tưởng tượng ra mà thôi.
Tiên Ma Giới nhìn như phồn vinh, nhưng so với năm xưa thực sự phồn vinh, so với cuộc đấu pháp giữa các Chuẩn Thánh Thánh Nhân, cũng chẳng qua là tiểu đánh tiểu nháo thôi.
Ngoại trừ những Tiên Đế và Ma Đế đời sau còn có tâm tư tranh đấu, các Tiên Đế Ma Đế khác căn bản không quan tâm đến đấu pháp lẫn nhau. Quan hệ giữa Tiên với Ma không phải gió Đông thổi bạt gió Tây thì chính là gió Tây áp đảo gió Đông, chẳng ai có thể tiêu diệt triệt để đối phương. So với tiêu hao thực lực của nhau, chẳng thà cẩn thận ngẫm xem làm cách nào để nâng cao sức mạnh bản thân, đừng sống uổng thời gian, phí hoài thọ nguyên của mình!
Nhưng hiện tại, phong ấn buông lỏng.
Mọi người mang tâm tư khác nhau, cuối cùng vẫn đè nén cảm xúc nhộn nhạo, chờ cho xong việc mới đi tìm hiểu.
Tạ Chinh Hồng tỉnh lại sớm hơn Tất Hạo, tu vi dừng lại ở Đại La Kim Tiên tầng chín.
Điều này chứng minh tiến bộ của hắn dừng lại ở đây, không tiến thẳng lên cảnh giới Đại La Kim Tiên đỉnh phong như mọi người suy đoán. Song ngẫm lại thì cũng dễ hiểu, Thần Tú dù có biến thái đến đâu, tu hành có nhanh đến đâu, thì cũng chỉ là một tân nhân phi thăng chưa đủ ngàn năm mà thôi. Thành tựu của hắn đã xem là người số một trong mấy vạn năm qua rồi, tốc độ thế này không hề chậm chút nào.
Một lát sau, Tất Hạo rốt cuộc tỉnh lại, khí thế đạt tới trình độ Tiên Quân, chỉ là lại bị ép xuống dưới.
Trong mắt các tu sĩ tham gia tỷ thí, đây cũng đại biểu cho Tất Hạo có thể leo lên năm hạng đầu trong đại hội lần này.
“Bắt đầu thôi.”
Tạ Chinh Hồng và Tất Hạo làm chậm trễ nhiều thời gian như vậy, hẳn là có thể bắt đầu trận tỷ thí giữa hai phe được rồi.
Văn Xuân Tương còn chưa kịp nói gì nhiều với Tạ Chinh Hồng, đành phải dùng thần thức truyền âm mấy câu với hắn rồi xoay người trở về.
Không biết có phải ảo giác của y hay không, cứ cảm giác tiểu hòa thượng lần này nhập định tỉnh lại, tâm tình dường như không được tốt lắm.
Haiz.
Trước mắt bao người, muốn an ủi tiểu hòa thượng một chút thôi mà cũng không được.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Phật Tử bắt đầu kiếp sống chạy nạn của mình.
Là một hạt thông bị bao người thèm muốn, hắn xem như đã mở ra truyền kỳ trong Kiên Quả hạch đại thế giới, danh vọng đạt tới đỉnh, vinh quanh đứng hạng số một trong bảng xếp hạng hạt được hoanh nghênh nhất.
Đáng lý thì Phật Tử phải được trao thưởng mới đúng.
Nhưng hiện tại hắn chẳng có cách nào đi nhận phần thưởng đó được.
Phật Tử không thể đi tìm các huynh đệ của mình, bởi vì xung quanh các huynh đệ đều có rất nhiều tu sĩ chầu chực, chỉ đợi hắn chui đầu vào lưới. Lời đồn càng lúc càng kỳ ảo, gần như đến độ ăn hạt thông hắn đây là có thể phi thăng thành tiên luôn rồi.
Mà hắn thì không thể cho người ta ăn thật để chứng minh lời đồn này là vô căn cứ được, vì thế chỉ có thể không ngừng chạy trốn.
Phật Tử suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định đi đến Yêu Thú đại thế giới.
Tục ngữ nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Kiên Quả đại thế giới ghét nhất là người đến từ Yêu Thú đại thế giới. Mà hiện tại Nhân tu ngoài kia đều muốn ăn hắn, trong Yêu Thú đại thế giới chỉ có yêu thú, không có nhân loại, chỉ những yêu thú mang huyết thống loài sóc mới lấy hạt thông làm đồ ăn. So ra thì độ nguy hiểm sẽ nhỏ hơn các thế giới khác nhiều.
Vừa khéo, ở Yêu Thú đại thế giới thì ngoại trừ Nhân tu, các tu sĩ đạo thống khác đều là có thể dễ dàng tiến vào.
Phật Tử khiến mùi thông trên người tỏa ra nồng nhất có thể, ngụy trang bản thân thành một viên hổ phách nhựa thông yêu được người ta điểm hóa, công khai tiến vào Yêu Thú đại thế giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.