Vô Hoang Tiên Quân vừa đến, Thu Mâu, Vân Dao và Mạc Vô Thanh liền trở nên căng thẳng.
Mặc dù có Phượng Ổ ở đây, nhưng Vô Hoang Tiên Quân thành danh đã lâu, tiên vực cũng lớn hơn của Phượng Ổ nhiều, không ai biết trong tay lão rốt cuộc có bao nhiêu con bài chưa lật. Ngộ nhỡ xảy ra sự gì thì e rằng không ai trong bọn họ có kết cục tốt.
“Nhiều năm không gặp, phong thái của Phượng Ổ đạo hữu vẫn như xưa, thật khiến lão phu hâm mộ.” Vô Hoang Tiên Quân chắp tay với Phượng Ổ, vẻ mặt tiêu sái, động tác lưu loát, chỉ nhìn hành động của lão, nếu không biết thì thật sự còn tưởng hai người có giao tình tốt đẹp.
“Quá khen.” Phượng Ổ lạnh nhạt nhìn Vô Hoang Tiên Quân, giả ngu nói, “Không biết Vô Hoang Tiên Quân đến đây có việc quan trọng gì? Với ánh mắt của các hạ thì hẳn phải chướng mắt nơi này mới đúng chứ.”
Thấy Phượng Ổ thận trọng như vậy, Vô Hoang Tiên Quân cũng chẳng sốt ruột, “Phượng Ổ đạo hữu nói gì vậy? Nghe nói bản thể của Tú Kim Cát Tường Hoa là một tu sĩ cấp bậc Tiên Quân đỉnh phong, tu vi hơn xa ngươi và ta, biết đâu nơi này có thứ gì tốt thì sao. Lão phu rảnh rỗi nhàm chán, mới nghĩ chi bằng đi gặp bạn cũ. Nếu đã tình cờ gặp được Phượng Ổ đạo hữu, hay là cùng đi thám hiểm nhé?”
Khốn nạn!
Nhìn nụ cười của Vô Hoang là bọn họ đã thấy ghét rồi, nếu còn cùng nhau hành động, lỡ đối phương bất ngờ đánh lén thì bọn họ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509113/quyen-4-chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.