Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tạ Chinh Hồng có trì độn đến đâu thì cũng có thể nhận ra được sự khác thường của Văn Xuân Tương giờ phút này.
Tiền bối đang….. ghen sao?
Tiền bối như vậy quả thực là đẹp vô cùng.
Tạ Chinh Hồng nghiền ngẫm dáng vẻ hiện tại của Văn Xuân Tương, thời điểm phiền não vì tiền bối tự dưng ăn dấm chua, lại chẳng đè nén nổi cảm xúc ngọt ngào trong lòng.
Phàm là hai người tương tri tướng hứa, khi biết người kia ghen tuông vì bên cạnh mình xuất hiện người hoặc sự việc nào đó, trong lòng đều sẽ có chút đắc ý và thỏa mãn nho nhỏ.
Đắng cay ngọt bùi ở đời người, trước khi gặp gỡ Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng đều đã từng nếm trải.
Nhưng sau khi gặp Văn Xuân Tương, cuộc sống của hắn từ đơn điệu lập tức trở nên mạo hiểm kích thích.
Chỉ là mỗi ngày nhìn Văn Xuân Tương nói những lời khác nhau, mặc trang phục khác nhau, dùng công pháp khác nhau thôi, cũng khiến Tạ Chinh Hồng cảm giác trước mắt bừng sáng.
Mới mẻ, mà thú vị.
Từ ấy, bất tri bất giác, đến lúc Tạ Chinh Hồng phát hiện ra, trong ánh mắt của hắn, trong tầm nhìn của hắn, đã tràn đầy hình bóng của Văn Xuân Tương.
Tạ Chinh Hồng không giỏi biểu đạt, hắn không biết phải làm sao mới khiến tiền bối hiểu được cảm xúc của mình.
Thi thoảng có vài lần tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả, tiền bối đều sẽ cười bảo hắn “dẻo miệng”.
Hắn nào có dẻo miệng, hắn vốn chẳng giỏi ăn nói!
Giống như lúc này đây, biết tiền bối đang ghen vì mình, nhưng Tạ Chinh Hồng chỉ cười, sau đó thả lỏng cổ tay, mặc cho Văn Xuân Tương nắm chặt, chẳng thở mạnh lấy một chút. Mà Văn Xuân Tương sau khi nhận thấy động tác của Tạ Chinh Hồng, lực nắm không những giảm bớt, mà còn lấy tay xoa xoa cái cổ tay vừa bị mình siết chặt kia, dường như có hơi ảo não vì hành động ngây thơ vừa rồi của bản thân.
Tạ Chinh Hồng cảm nhận được độ ấm trong tay, cười đến là mỹ mãn.
Mà Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh đứng phía sau nhìn hai bọn họ khoe ân ái chẳng màng thời gian chẳng màng địa điểm, hai người đều đỏ mặt quay đi không nhìn.
Quái lạ, rõ ràng trước đây bọn họ nhìn thấy người khác chàng chàng thiếp thiếp, ôm ôm ấp ấp ngay trước mặt mà chẳng mảy may phản ứng. Sao bây giờ mới nhìn hai người này nắm tay nhau, xoa xoa bóp bóp mà đã thấy….. thấy không dám nhìn thẳng như vậy?
Mà thiếu niên Yêu tu kia quan sát hai kẻ này “người tới ta đi” chẳng sót cái gì, không những không hề ngượng ngùng, mà ngược lại còn vô cùng hứng thú. Ánh mắt y trở nên nhu hòa hơn nhiều, chăm chú nhìn Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, hỏi, “Hai người các ngươi là một đôi sao?”
“Đương nhiên.” Văn Xuân Tương gật đầu đáp, lập tức giơ bàn tay nắm chặt của mình và Tạ Chinh Hồng lên, cho thiếu niên nhìn thấy.
Tràn ngập ý tứ thị uy.
Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh ở bên kia đều không nhìn nổi.
Luôn cảm thấy bọn họ đứng ở đây hoàn toàn là dư thừa.
Cửu Châu Ma Hoàng trước mắt có vẻ khác hơi xa so với truyền thuyết.
Thì ra Tạ đạo hữu thích mẫu người như vậy sao? Thảo nào trước đây có biết bao nam nam nữ nữ câu dẫn Tạ đạo hữu mà chẳng một ai thành công!
Thiếu niên Yêu tu nọ nhận được đáp án, ánh mắt sáng lên, như thể suy nghĩ gì đó, hai gối y sụp xuống, quỳ lạy Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.
“Đa tạ ân công cứu giúp.”
“Cái này…..” Tạ Chinh Hồng đang định nâng y lên, lại bị Văn Xuân Tương giữ chặt lại.
“Tiểu hòa thượng, ngươi cứu người ta một mạng, nhận lễ là bình thường. Ngươi cứ nghe y nói xong đã.” Văn Xuân Tương cười nói. Vả lại, với tu vi của hai người bọn họ, nhận một lễ thì có làm sao? Nếu như tiểu yêu này muốn ra vẻ vô tội tranh thủ sự thương xót của tiểu hòa thượng, ha ha, quỳ một cái mà tưởng kiếm chác được gì chắc, không có cửa đâu!
Văn Xuân Tương chỉ liếc cái đã nhìn ra nguyên hình của thiếu niên này, không phải là một tiểu yêu thú sao?
Vừa mới tiễn bước một con chuột kè kè bên cạnh tiểu hòa thượng, bây giờ lại thêm một Yêu tu biết hóa thành người nữa.
……Ha ha.
Tiểu hòa thượng đúng là càng ngày càng thích lượm nhặt đủ thứ về.
“Cũng được.” Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Xuân Tương, gật đầu đáp.
Thiếu niên nọ thấy Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đồng ý nghe mình nói, sắc mặt cũng kiên định hơn một chút, bắt đầu thuật lại chuyện của mình.
“Thưa ân công, ta vốn là người ở Phục Lê trung thế giới, sau khi biến hóa thành công thì quen biết một người đồng tộc, hai bên lưỡng tình tương duyệt, kết làm đạo lữ. Sau này ta tu hành có chút thành quả rồi, liền che giấu thân phận đi theo đạo lữ của mình đến đại thế giới tu hành.” Khi nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt thiếu niên rõ ràng tốt hơn rất nhiều, thoạt nhìn tràn đầy sức sống. Đáng tiếc, biểu cảm ấy chỉ duy chỉ được vài giây, chẳng mấy chốc, thần sắc lại trở nên lặng như nước, không chút gợn sóng, “Không ngờ hai chúng ta sơ ý, bại lộ thân phận, chúng ta liều mạng chống cự, nhưng tặc nhân kia giở trò xảo trá, đạo lữ của ta liều mạng thân tử đạo tiêu để đưa ta đi, nào ngờ tặc nhân kia còn có đồng lõa! Cuối cùng, ta bị yểm pháp mang bán ở nơi này, nếu không nhờ có ân công cứu giúp, e rằng giờ phút này tiểu yêu đã biến thành một tấm da lông rồi.”
“Cho nên?” Văn Xuân Tương hỏi tiếp, chuyện này đúng là rất thảm, đừng bảo tiểu yêu này vì mất đạo lẽ nên đi thích tiểu hòa thượng đấy nhé?
Thiêu niên nọ nhìn Tạ Chinh Hồng, thấy Tạ Chinh Hồng không tỏ ý gì, dáng vẻ giống như mặc cho Văn Xuân Tương định đoạt, liền nói tiếp, “Ta đã quyết chí, nếu không giết chết kẻ thù, e sẽ không thể tiến tới trên con đường tu hành nữa!”
“Ngươi muốn tiểu hòa thượng thả ngươi?”
“Ân công bỏ nhiều tiền để mua tại hạ, tại hạ chẳng có gì báo đáp. Nhưng hôm nay vì thay đạo lữ báo thù, ta cũng bất chấp tất cả.” Thiếu niên cười khổ, lấy túi trữ vật của mình ra, trong mắt ngập tràn vẻ hoài niệm, song rất nhanh liền bị hận thù thay thế, “Năm đó đạo lữ từng đưa cho ta một thứ, bởi vì quá quý giá nên ta đã bỏ nhiều năm ngụy trang kín kẽ, may mà không bị lấy mất.”
Lưu Lộ Dương Mô bẩm sinh đã mang thiên phú mê huyễn, thường được tu sĩ nuôi làm yêu sủng. Không ngờ thiếu niên này lại dùng thiên phú vào việc đó?
Tạ Chinh Hồng nhớ tu sĩ bán thiếu niên nọ có tu vi cũng khá cao thâm, trông có vẻ là người trong đại bỉ, trao đổi đan dược cũng là để kiếm thêm đường sống trong đại bỉ. Khi tu sĩ kia bắt thiếu niên này, hẳn đã rà soát đồ trong túi trữ vật của y một lượt, nhưng lại không lấy đi, chứng tỏ thiếu niên này ngụy trang vô cùng khéo léo.
“Nghe thú vị đấy.” Văn Xuân Tương có chút hứng thú, “Là thứ gì vậy?”
“Là thứ mà Yêu tu chúng ta tha thiết mơ ước nhưng chỉ xem được chứ không dùng được, ít nhất với tu vi của ta thì căn bản chẳng thể có được.” Thiếu niên cẩn thận lấy ra một chiếc chùy ma khí bình thường, vươn tay tháo cán chùy ra, vuốt một cái, cán chùy lập tức biến thành một thanh thủy tinh dài, bên trong thủy tinh dường như có ánh sáng chùa miếu lưu động, trông vô cùng xinh đẹp. Thiếu niên cúi đầu nhìn thanh thủy tinh, mặt không đổi sắc đưa tới tay Tạ Chinh Hồng.
“Ân công, đây là Đế Lưu Tương!” Thiếu niên kiên định trả lời.
Đế Lưu Tương?
Văn Xuân Tương biến sắc.
Phàm là Yêu tu thì không ai không biết đến Đế Lưu Tương.
Nhưng kể từ sau đại chiến thượng cổ, Đế Lưu Tương ngày càng ít, gần như đã tuyệt tích. Song dù thế nào, đối với Yêu tu, nó vẫn là thứ xa chẳng thể với.
“Các ngươi có được Đế Lưu Tương, vì sao lại không cần?” Văn Xuân Tương hoài nghi nói.
Dù cho là y, nghe được tin về Đế Lưu Tương cũng sẽ không khỏi xao động, huống chi là hai tiểu yêu?
“Nếu lúc ấy các ngươi sử dụng nó, nói không chừng đã có năng lực phản kháng, bây giờ cũng sẽ không rơi vào kết cục này.” Văn Xuân Tương bình thản nói.
Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, “Không phải chúng ta không muốn dùng, mà là không dùng được.”
“Hả?”
“Đế Lưu Tương trân quý cỡ nào, thứ bao bọc Đế Lưu Tương này không biết cấu tạo từ cái gì, chúng ta dùng đủ mọi cách nhưng vẫn chẳng thể phá nổi.”
“Thế sao ngươi lại biết đây là Đế Lưu Tương?” Văn Xuân Tương truy hỏi.
“Là…. Là…. Là đạo lữ của ta lấy được từ trong một động phủ Yêu tu.” Hốc mắt thiếu niên phiếm đỏ, “Hắn vốn là yêu thú thủ hộ trong động phủ Yêu tu đó, sau này không chịu nổi cô quạnh nên đã chạy trốn. Đế Lưu Tương này chính là thứ giá trị nhất trong động phủ kia, hắn cũng chỉ kịp lấy mỗi nó thôi. Hắn vốn tưởng thứ này chỉ là hòn đá bình thường, cầm làm kỷ niệm, không ngờ về sau mới biết đây là Đế Lưu Tương.”
“Động phủ Yêu tu?”
“Phải, động phủ Yêu tu. Nhưng ta không thể nói cho các vị động phủ kia ở nơi nào.” Lưu Lộ Dương Mô kiên định trả lời, “Ân công, xin ngài hãy thả ta đi.”
“Nếu tu luyện ở trong này, ngươi có thể tiến bộ rất nhanh.” Tạ Chinh Hồng rốt cuộc cũng lên tiếng, không khỏi thở dài.
“Ân công, dù ta ở trong này tu luyện đạt thành quả thì cũng cần một thời gian. Trong thời gian ấy, có lẽ tu sĩ hại đạo lữ ta đã biến mất vô tung, cũng có khi đã thân tử đạo tiêu, không thể tự tay báo thù thì ta ở lại đây cũng phí công mà thôi.” Thiếu niên lau nước mắt, lại lần nữa dập đầu với Tạ Chinh Hồng.
“Tiểu hòa thượng, thả y đi đi.” Văn Xuân Tương quay đầu nói.
“Nếu tiền bối đã nói thế….. Được thôi.” Tạ Chinh Hồng yên lặng chốc lát, gật đầu nói.
“Đa tạ ân công.” Thiếu niên vui mừng khôn xiết.
“Chỗ bổn tọa có vài món pháp khí thuận tay, có thể cho ngươi mượn.” Văn Xuân Tương lấy ra hai món pháp bảo đưa cho thiếu niên, “Nếu đã như vậy mà ngươi còn không báo được thù, vậy chỉ có thể từ bỏ thôi.”
“Đa tạ, đa tạ tiền bối!”
Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh ở bên cạnh nhìn, cũng thở dài trước hoàn cảnh của thiếu niên, đều cho y vài món pháp khí.
“Chẳng hay pháp danh của đạo hữu là gì?” Chu Ninh chắp tay hỏi.
Thiếu niên lắc đầu, “Giờ ta đã quyết liều chết, pháp danh là gì cũng đâu có ý nghĩa? Chẳng thà không nói, sau này tộc nhân của ta nghe đến danh hào của ta, cũng sẽ không đau lòng vì ta.”
Dứt lời, thiếu niên liền cáo biệt Tạ Chinh Hồng, tức khắc biến mất khỏi Ngọc Tuyền không gian.
“Nhân chi tướng tử, kỳ ngôn dã thiện.” Kỳ Vĩnh Duyên cảm khái một câu, quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, không biết nếu một trong hai người này thân tử đạo tiêu, thì người còn lại có mất hết hy vọng sống như thiếu niên này hay không? Đã vậy, chẳng bằng nên quý trọng lúc hai người còn đang bên nhau.
(Lấy từ câu “Điểu chi tướng tử, kỳ minh dã ai; nhân chi tướng tử, kỳ ngôn dã thiện” trong《Luận Ngữ · Thái Bá》, nghĩa là “Chim sắp chết cất tiếng bi thương; người sắp chết nói lời thành thật.”)
Chuyện của tu sĩ, có mấy ai nói chắc được?
“Tạ đạo hữu, ta và Chu Ninh chờ ở đây thôi. Nếu ngươi gặp Thẩm Phá Thiên, xin hãy chuyển lời vài câu.” Kỳ Vĩnh Duyên chắp tay nói.
“Thẩm Phá Thiên hả, bổn tọa có gặp hắn.” Văn Xuân Tương xen lời.
“Nguyện nghe cho tường.” Kỳ Vĩnh Duyên cung kính hỏi.
“Hắn tạm thời không có chuyện gì, chí ít vẫn an toàn, hai vị không cần lo lắng.” Văn Xuân Tương khẽ cười đáp.
Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh thấy Văn Xuân Tương không muốn nhiều lời, lại nghĩ vừa rồi mình nói xấu người ta bị bắt quả tang, cũng có hơi ngượng ngùng, biết Thẩm Phá Thiên bình an vô sự rồi liền không hỏi nữa.
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương để Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh ở lại Ngọc Tuyền không gian, quay trở về động phủ.
“Tiền bối, cho ngài.” Tạ Chinh Hồng đưa thanh thủy tinh Đế Lưu Tương cho Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương chăm chú nhìn Tạ Chinh Hồng, cứ cảm thấy từ khi song tu cùng tiểu hòa thượng, vận khí liền trở nên tốt hơn chút ít.
……Tỷ như Đế Lưu Tương này vậy, mặc dù không phải trân quý chẳng gì sánh nổi, nhưng Văn Xuân Tương chưa sở hữu bao giờ.
Mà giờ, tiểu hòa thượng ra ngoài đi dạo một vòng, quay trở về liền có thứ này.
Không phục không được.
“Tiền bối, lúc trước ngài xua tiểu tăng đi, còn mình thì đi tìm Thẩm đạo hữu sao?” Tạ Chinh Hồng đưa Đế Lưu Tương ra, nghiêm túc hỏi.
Tim Văn Xuân Tương nảy thịch, chẳng lẽ tiểu hòa thượng muốn tính sổ với mình?
Khoan khoan, từ bao giờ bổn tọa đã bắt đầu sợ tiểu hòa thượng thế này?
Văn Xuân Tương đang định phản bác, liền bị Tạ Chinh Hồng ôm lấy, “Tiền bối, tiểu tăng biết, ngài đi gặp Thẩm đạo hữu là vì một lời nói của ta. Thế nhưng ngài có thể tin tưởng ta hơn một chút được không.”
“Bổn tọa đâu có không tin tưởng ngươi, ngươi cả nghĩ rồi.” Văn Xuân Tương cười gượng.
“Tiền bối, lời này ta đã nói không dưới ba lần rồi.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc trả lời.
“Vậy….. Vậy sao?” Nhiều như thế cơ à?
Cẩn thận ngẫm lại, hình như tiểu hòa thượng quả thực đã từng nói không ít lần.
“Khụ khụ, lần sau bổn tọa sẽ chú ý.”
“Tiền bối, ta hy vọng không có lần sau.”
“……Ừm.”
Văn Xuân Tương vẫn bị Tạ Chinh Hồng ôm lấy, mãi hồi lâu mới buông ra, trong lòng còn đang buồn bực, sao y có thể dễ dàng bị khí thế của tiểu hòa thượng đè ép vậy chứ?
Ngày diễn ra đại bỉ thoáng chốc đã đến.
Không khí trong Lục Nhâm thành cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
Do đó Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng cũng không thể không tập hợp với các tu sĩ cùng tham gia đại bỉ của Di Lộc thành, chiến thuật thì chẳng thương lượng được gì, tin tức loạn thất bát tao về đại bỉ lại nghe được cả đống. Đại bỉ trước đây chỉ có vài kiểu thi nên cũng dễ đoán. Thế nhưng lần này thì khác, không chỉ nhân số thay đổi mà còn có Ma Hoàng đích thân giá lâm, chắc chắn không thể dùng những cách thi trước đây.
Nơi đại bỉ bắt đầu là thành trung tâm của Lục Nhâm thành.
Nơi ấy vốn có một ngọn núi cao, nhưng nay đã biến thành bình địa rộng lớn có thể chứa được mấy ngàn người.
Trong thành này lại có vô số trận pháp, trận quang hình thành một kết giới hình bán nguyệt, tựa như một cái chậu to úp ngược.
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đứng ở trong thành, xen lẫn giữa các tu sĩ khác, không hề có nửa điểm nổi bật.
Bên cạnh kết giới, những thành chủ đại năng đến bàng quan hoặc duy trì trật tự quây thành một vòng lớn, giám sát chặt chẽ những tu sĩ trong sân, phòng ngừa phát sinh chuyện gì ngoài dự kiến.
Giây lát sau, một vệt sáng thật dài vắt ngang qua không trung, hạ xuống kết giới bán nguyệt, dung nhập vào bên trong, kim quang lấp lánh, điểm xuyết tinh mang. Lập tức xuất hiện một đạo nhân trung niên thần thanh khí sảng đứng giữa không trung, tay áo vung lên, kết giới từ từ mở ra một khe nhỏ, đủ cho một người tiến vào.
Người này chính là Lục Nhâm đ*o nhân – thành chủ Lục Nhâm thành.
Chẳng thể tra ra người này rốt cuộc họ gì tên gì, người đương thời đành phải xưng là Lục Nhâm đ*o nhân, dần dà, cái tên này liền trở thành danh hào của lão.
“Chưa vị đã đến Lục Nhâm thành của ta, bần đạo cũng chẳng có gì để nói nhiều, chỉ mong chư vị có thể cố gắng sống đến cuối cùng.” Lục Nhâm đ*o nhân buông một câu nhẹ bẫng, gương mặt luôn không nặn ra được một nụ cười. Xét về tướng mạo và khí độ, nói lão là Ma tu, lại còn là người nổi bật trong giới Ma tu, e rằng sẽ không một ai tin tưởng.
Kể ra cũng thật thú vị.
Ma tu tu vi càng cao thâm, thường trông còn chính phái hơn cả Tiên tu.
Những tu sĩ bên dưới bao gồm cả Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, đều không nói một lời.
Bọn họ đều biết, Lục Nhâm đ*o nhân nói lời này là đang nhắc nhở bọn họ.
Đại bỉ lần này, không hề đơn giản.
Trên thực tế, Lục Nhâm thành chủ cũng bởi thế mà đặc biệt triệu tập không ít thuộc hạ, suy nghĩ ròng rã suốt mấy năm, cuối cùng mới định ra được vài kế hoạch. Đáng tiếc những kế hoạch này không hề tiết lộ ra ngoài, bị giấu vô cùng kín. Các tu sĩ cố gắng tìm hiểu song cũng không tìm được thông tin gì hữu ích.
Có khoảng chín trăm tu sĩ tới tham gia đại bỉ, vài người còn lại không phải bị các tu sĩ khác như Điền Ngọc hay Khưu Dị Nhiên tiêu diệt, thì là trong thời gian chờ đợi đại bỉ bắt đầu, xảy ra xô xát gì với người khác, lặng lẽ biến mất không thấy tăm tích.
Song dù thế nào, chín trăm tu sĩ kỳ Hóa Thần và Hợp Thể đang cùng đứng trong đại sảnh, khí thế này vẫn thật khiến người ta chấn động.
Thẩm Phá Thiên và Ninh Thụy Hàm ngồi lơ lửng bên cạnh kết giới, quan sát những tu sĩ bên dưới.
Ánh mắt hắn không cố ý dừng lại ở Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, để tránh lộ ra dấu vết gì.
“Đồ nhi ngoan, con đang nghĩ gì vậy?” Ninh Thụy Hàm tùy ý hỏi.
“Suy nghĩ xem trong những người này, sẽ có bao nhiêu kẻ sống sót được.” Thẩm Phá Thiên rũ mi, nhẹ giọng trả lời.
Ngay cả hắn cũng không biết một ít tiến trình cụ thể của cuộc đại bỉ này, chứng tỏ họ đã phí rất nhiều công sức vào nó.
Trong giới Tiên tu, cuộc thi như vậy thường là để luận bàn, mặc dù cũng có thương vong, song dù sao vẫn sống nhiều, chết ít. Nhưng trong giới Ma tu thì lại hoàn toàn ngược lại.
Điều Thẩm Phá Thiên không hiểu nổi là, rõ ràng mọi người đều biết cuộc đại bỉ này có tỷ lệ tử vong cao bao nhiêu, nguy hiểm tới nhường nào, nhưng vì sao cứ hết kẻ này đến kẻ khác muốn tới đây chịu chết?
Trong những người này, tu vi thấp nhất cũng là Hóa Thần trung kỳ.
Có thể tu hành tới bước này, mấy ai không phải bỏ công sức nỗ lực? Vì một cuộc đấu gần như chui đầu vào chỗ chết mà đặt cược tiền đồ tốt đẹp của mình, đáng giá sao?
Thẩm Phá Thiên không thấy được sự hối hận hay kinh hoảng trên gương mặt những tu sĩ đó.
Thậm chí đa phần đều mang vẻ hưng phấn hay khẩn trương.
Bọn họ không hề sợ chết!
“Lục Nhâm đ*o nhân rốt cuộc suy nghĩ điều gì, chẳng mấy ai trong chúng ta biết được. Mặc dù mọi người đều là thành chủ, đều nguyện trung thành với Ma Hoàng, nhưng lão ta hiển nhiên muốn thần bí hơn một chút. Có điều dựa vào hiểu biết của ta về lão, có lẽ trải qua hai cuộc tỷ thí, chín trăm tu sĩ này, sẽ dư lại không đến một trăm.” Ninh Thụy Hàm hờ hững đáp, “Cũng có thể sẽ ít hơn, cái này phải xem tâm tình của lão ta nữa.”
Không đến một trăm?
Thẩm Phá Thiên mím chặt môi, hắn đã mường tượng ra cảnh tượng núi thây biến máu sắp tới.
“Trận đấu đầu tiên rất đơn giản thôi.” Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lục Nhâm đ*o nhân chậm rãi nói, “Tìm ra gian tế bên cạnh mình, giết kẻ đó là có thể thông qua.”
“Gian tế?”
“Gian tế?”
Các Ma tu đều ồ lên.
Chẳng lẽ trong bọn họ có gian tế ư?
“Không phải ở đây.” Lục Nhâm đ*o nhân cười nói, “Là ở bên trong huyễn cảnh. Bên cạnh các ngươi sẽ có một gian tế Tiên tu chính đạo ẩn núp, tìm ra rồi giết hắn, không giới hạn phương pháp và thủ đoạn. Ngoài ra, bên trong huyễn cảnh, ngoại trừ huyễn cảnh thì người trong đó đều là thật. Nói cách khác, nếu ngươi chết trong huyễn cảnh, thì nghĩa là chết thật. Mong chư vị hãy cẩn thận.”
Dứt lời, kết giới trên sân liền sáng lên, nhanh chóng bao phủ chung quanh.
Đến khi ánh sáng tán đi, trên sân chỉ dư lại thành chủ bàng quan và các đại năng thân tín.
“Chư vị đạo hữu, xin mời cùng xem.” Lục Nhâm lơ lửng giữa không trung, vươn tay vung lên, biến ra vô số tấm gương, cười nói.
Tuyết Sa đại thế giới.
Bên ngoài Tiểu Ma Cung.
Cảnh Dĩ Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cung điện nổi trên trời, ánh mắt hướng lên.
Sau đó, chợt có một tiếng thét dài, Cảnh Dĩ Phong hóa thành một vệt sáng đỏ, vọt thẳng lên tầng mây.
Khi sắp tới gần Tiểu Ma Cung, lại có một tu sĩ khác tiến lên ngăn cản, vươn ra một bàn tay, chắn đường Cảnh Dĩ Phong.
“Ngươi định làm gì? Chủ nhân muốn gặp ngươi.” Tu sĩ kia cả giận nói.
Cảnh Dĩ Phong ngừng lại, chăm chú nhìn tu sĩ nọ, nói, “Sao vậy, ta chỉ muốn thử xem mình có thể lên Tiểu Ma Cung hay không thôi mà, ngươi hoảng cái gì?”
“Ngươi!” Tu sĩ hét một tiếng, “Quý Hiết trong Tiểu Ma Cung quả thực lợi hại, nhưng ngươi đừng quên, chủ nhân của ngươi là ai? Nếu không nhờ có chủ nhân, khi đi lầm vào Tiểu Ma Giới này, ngươi đã thân tử đạo tiêu rồi.”
Cảnh Dĩ Phong cười nhạt.
Có đôi khi, y thật sự thà rằng lúc ấy mình chết luôn cho rồi.
“Chủ nhân đang đợi hồi báo của ngươi.” Sắc mặt tu sĩ nọ dịu đi, cố nén sát ý với Cảnh Dĩ Phong, khuyên nhủ y, “Chỉ cần ngươi làm theo những gì chủ nhân nói, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.”
“Ta hiểu.” Cảnh Dĩ Phong ngắt lời hắn, đáp, “Ta đã nói cho Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh, ta phụng lệnh Ma Hoàng Quý Hiết mang bọn họ đến xem kịch hay.”
“Không tệ.” Tu sĩ trả lời, “Quý Hiết vốn cho phép chủ nhân của chúng ta làm bất cứ chuyện gì, ngươi hẳn biết rõ chứ.”
Cảnh Dĩ Phong im lặng, không khỏi siết chặt tay.
“Phiền ngươi mang ta đi gặp chủ nhân, còn vài chuyện nữa cần phải báo cáo.” Cảnh Dĩ Phong lên tiếng.
“Được, theo ta.”
Trong Tiểu Ma Cung.
“Ma Hoàng đại nhân, Cảnh Dĩ Phong đã trở về gặp kẻ kia, xem ra tất cả đều đúng như kế hoạch.” Có vài tu sĩ đang quỳ, đầu không dám nhấc lên, nhưng trong mắt đều là sự sùng bái cuồng nhiệt không chút nào che giấu, xem tu sĩ ở phía trên bọn họ như thể thánh thần!
“Bọ ngựa bắt ve, chim rẻ rình sau. Ta cũng muốn biết, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương này rốt cuộc có lai lịch gì?” Người trên đài khẽ cười, ung dung nói.
Tu sĩ quỳ phía dưới đều kích động đến run rẩy tay chân.
Trong ba ngàn thế giới, chỉ có một người đáng để bọn họ thần phục.
Chỉ có một mình người đó có gan chống lại thiên địa, chân chính đạt tới cực hạn của tu sĩ!
Nghĩ những gì người ta không dám nghĩ, làm những gì người ta không dám làm.
Chỉ có mình người đó, mới có thể xưng là Ma Hoàng.
Chỉ có một thanh kiếm, có thể được gọi là “Trảm Thương Sinh!”
Tám kẻ còn lại, căn bản không xứng tranh đấu!
✿Tác giả có lời muốn nói:
Trận tỷ thí đầu tiên chính là version tu chân của “Ai là gián điệp[1] bản đơn giản hóa”, ha ha ha ha.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Năm đó khi Phật Tử gặp gỡ Đường Tăng, Bạch Cốt Tinh từng biến thành một thiếu nữ như vậy tới dụ dỗ Đường Tăng, cuối cùng bị Phật Tử nửa lừa gạt nửa uy hiếp đuổi đi.
Giờ kẻ trước mắt chẳng phải chính là Bạch Cốt Tinh đó sao?
Có điều bao năm trôi qua, tu vi của Bạch Cốt Tinh bị giảm đi nhiều, trước kia tốt xấu gì cũng còn một bộ xương, bây giờ chỉ có mỗi một mảnh hồn.
Phật Tử nhận ra Bạch Cốt Tinh, Bạch Cốt Tinh đương nhiên cũng nhận ra Phật Tử.
“Hổ yêu, lại là ngươi!” Bạch Cốt Tinh biết mình không thể lừa gạt được rồi, ngay cả nói dối cũng chẳng thèm nữa.
“Bạch Cốt phu nhân.” Phật Tử tiến lên một bước, “Nhiều năm không gặp, ngươi có vẻ không được ổn lắm.”
“Đương nhiên không ổn.” Bạch Cốt Tinh cười nhạt, “Năm đó ta để vuột mất thịt Đường Tăng, sau này đỉnh núi của ta lại bị yêu quái khác chiếm lấy, cơ thể cũng bị dập nát tan. Từ một yêu quái biến thành một con quỷ, ta sao có thể ổn được chứ?”
“Chí ít Bạch Cốt phu nhân hiện tại vẫn còn ổn.” Phật Tử không dễ dàng xao động bởi lời nói của nàng, “Năm ấy yêu quái muốn ăn thịt Đường Tăng, giờ được mấy kẻ còn sống?”
“Nói vậy là ta còn phải cảm ơn ngươi cơ à.” Bạch Cốt Tinh châm chọc.
“Không dám nhận.” Phật Tử nói, “Chỉ là không ngờ phu nhân hiện giờ lại phải hút tinh khí người sống để tồn tại. Cứ tiếp tục như thế, chỉ e sẽ dẫn Hắc Bạch Vô Thường tới đấy.”
“Hắc Bạch Vô Thường?” Bạch Cốt Tinh như thể nghe được chuyện gì buồn cười vậy, “Ngay cả Diêm Vương cũng chạy mất rồi, lấy đâu ra Hắc Bạch Vô Thường gì nữa!”
“Chạy? Bạch Cốt phu nhân đang đùa đấy hả.” Phật Tử bình tĩnh nói.
“Ta không đùa, chuyện đó bây giờ ai chẳng biết, tam giới này từ lâu đã không còn là tam giới trước kia nữa rồi, ác quỷ Địa Ngục đều chạy hết sạch, Hắc Bạch Vô Thường cũng vào luân hồi đầu thai, sao có thể tới đây bắt ta? Lúc ấy hắc bào…..” Bạch Cốt phu nhân đang nói hăng say, bỗng nhiên ngừng lại, hung tợn nhìn Phật Tử, “Ngươi đang dụ ta nói ra?!”
******
★Chú thích:
[1]Ai là gián điệp (Who is undercover): là một trò chơi đấu trí nổi tiếng ở Trung Quốc. Luật chơi như sau:
Trong 7 người chơi có 6 người bắt được từ giống nhau, còn 1 người bắt được từ khác với mọi người, chính là gián điệp. Đến phiên ai thì người đó sẽ mô tả từ ngữ mình bắt được, không được nói thẳng từ đó ra, không thể để cho gián điệp biết được, cũng vừa phải ám chỉ người cùng loại với mình. Sau đó 7 người bỏ phiếu chọn ra kẻ mình nghi ngờ là gián điệp, ai bị nghi ngờ nhiều nhất sẽ bị loại ra. Nếu có hai người cùng số phiếu thì được ở lại. Nếu gián điệp ở lại đến khi chỉ còn 3 người thì gián điệp thắng, nếu ngược lại thì mọi người thắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.