*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm Tạ Chinh Hồng về tới động phủ, liền thấy Văn Xuân Tương đang bình tĩnh ngồi trên giường ngọc xem sách, dường như không vì Tạ Chinh Hồng rời đi mà có phản ứng gì.
Nhưng Tạ Chinh Hồng biết, bên dưới lớp vẻ ngoài bình tĩnh đó thường ẩn chưa sóng gió vô tận. Tiểu bối biểu hiện càng nhẹ nhàng hờ hững, thì chứng tỏ y càng tức giận.
Đối với hành vi rời đi của mình, Tạ Chinh Hồng cũng thấy bản thân có hơi lỗ mãng. Lại càng không ngờ tiền bối sẽ tỉnh nhanh như vậy, mới tạo thành cục diện khó xử hiện giờ.
Song cục diện dù có khó xử đến đâu, thì vẫn cần phải hóa giải.
“Tiền bối, ngài tỉnh rồi ạ.” Tạ Chinh Hồng theo bản năng bày ra khuôn mặt tươi cười, làm bộ như không hề có chuyện gì.
“Chỉ là mấy bình linh tửu thôi mà.” Mí mắt Văn Xuân Tương còn chẳng buồn động một chút, chỉ thuận miệng đáp, “Chẳng lẽ bổn tọa lại giống như bọn tu sĩ cấp thấp kia, uống mấy ngụm linh tửu là ngủ đến tam niên ngũ tái hay sao?”
“Tiền bối đại lượng.” Tạ Chinh Hồng chân thành ca ngợi.
Văn Xuân Tương đương nhiên không chịu nổi cái vẻ này của Tạ Chinh Hồng, bèn mỉm cười nhìn Tạ Chinh Hồng nói, “Vừa nãy ngươi đi đâu? Bổn tọa tỉnh lại lâu như vậy mà chẳng hề thấy ngươi. Song lại nghĩ có thể ngươi có chút chuyện khẩn yếu phải làm, cho nên không dám quấy rầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509028/quyen-2-chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.