*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tà Dương đại thế giới.
“Văn Xuân Tương đi ra rồi.” Thần niệm Mục Đình chợt động, trên mặt không khỏi lộ ra một ít ý cười.
“Nhanh như vậy sao, ván cờ này của chúng ta còn chưa đánh xong mà, ha ha ha.” Nhan Kiều phá lên cười, “Chuyện này thú vị à nha. Hay là chúng ta thi triển pháp thuật xem thử đi?”
“Y nhất định sẽ thiết trí pháp thuật cách ly.” Mục Đình bật cười, “Song vẫn rất khiến người ta chờ mong. E rằng Đạo Xuân trung thế giới này, sẽ bị y làm long trời lở đất.”
“Nếu không như vậy thì y cũng chẳng phải là Văn Xuân Tương.”
Ở bên kia, cũng có vài vệt sáng bay thông đến Đạo Xuân trung thế giới.
“Ma Hoàng đại nhân đã thoát ra.” Một đạo nhân trẻ tuổi bấm đốt ngón tay tính toán, trên mặt hiện lên nét cười dịu dàng.
“Chỉ mới trăm năm, bằng thời gian thám hiểm một bí cảnh thôi.” Một giọng nói khác tiếp lời, “Một trăm năm, cũng có thể xem là giam giữ sao? Có lẽ giờ phút này Ma Hoàng đại nhân đã giết sạch những kẻ hãm hại mình rồi.”
“Ha ha, ta thật sự chờ mong được chiêm ngưỡng vẻ mặt của đám tán tiên kia, nhất định rất đẹp cho coi.”
“Đến lúc đó nhất định phải dùng tinh thạch ghi lại mới được.”
Đạo Xuân trung thế giới.
“Văn Xuân Tương?!”
Các tu sĩ hoảng hốt, vẻ mặt tràn đầy kinh hoảng, vừa dứt lời, liền xoay người định chạy trốn.
“Muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509018/quyen-2-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.