*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Chinh Hồng không có can đảm cũng không có lòng hiếu kỳ muốn biết Văn Xuân Tương rốt cuộc chướng mắt chỗ nào.
Tiền bối làm việc không cần hỏi lý do, chướng mắt đã là lý do tốt nhất rồi. Một Mạnh Tân Huyên, một Văn Xuân Tương, bên nào quan trọng hơn vốn không cần nghĩ ngợi. Tuy rằng liên thủ với Mạnh Tân Huyên có thể mang lại lợi ích, nhưng nếu tiền bối không vui thì chẳng có gì để mà suy xét.
Có đôi khi, Tạ Chinh Hồng cũng ngẫm nghĩ xem rốt cuộc quan hệ giữa mình và tiền bối là sao, vừa là thầy vừa là bạn? Hay chỉ đơn thuần là quan hệ khế ước?
Không, không phải.
Nếu nhất định phải nói, vậy có lẽ là “Cộng sinh”.
“Đa tạ Mạnh thí chủ ưu ái.” Tạ Chinh Hồng cự tuyệt không chút do dự, “Bần tăng cảm thấy vẫn không ổn lắm.”
“Ngươi lo sợ ta sẽ ra tay với ngươi sao?” Mạnh Tân Huyên nở nụ cười, “Mặc dù tu vi của ngươi rất khiến người ta động tâm, ta cũng thực sự rất thích ngươi, nhưng giữa ngươi và mệnh lệnh của thủ lĩnh, cái sau vẫn quan trọng hơn. Tuy rằng lúc trước có đùa bỡn không lớn không nhỏ, nhưng ta cũng là suy xét cho ngươi mà thôi. Vạn Ma cốc và Tam Bách Lục Thập trại có chút qua lại với nhau, nếu người của Vạn Ma cốc biết chuyện giữa ngươi và ta, ngươi sẽ dễ tiến vào hơn. Tu vi hiện giờ của ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1509003/quyen-2-chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.