*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài mong đợi thu được mười mấy túi và nhẫn trữ vật, sắc mặt Văn Xuân Tương liền tốt lên không ít.
Với y, những lần vào núi báu mà ra về tay không là những hồi ức chẳng mấy đẹp đẽ gì.
“Bên trong có những gì?” Văn Xuân Tương hỏi.
Tạ Chinh Hồng vừa chuyển tầm mắt, những túi và nhẫn trữ vật kia liền bay đến trước mắt hắn, hắn dùng thần thức nhìn sơ qua một lượt, “Một ít linh thạch, linh khí hầu như đã tiêu hao hết, một ít pháp bảo, có lẽ đã giảm mất mấy cấp bậc rồi, ồ, còn có một tấm bản đồ?”
Bản đồ?
Văn Xuân Tương không khỏi nhướn mày. Tu sĩ hiếm khi mang bản đồ ra ngoài, cũng rất ít ai đi vẽ thứ này. Những nơi phải dùng bản đồ ghi lại như thế, hầu như đều cất giấu thứ tốt. Phải xem xem tấm bản đồ này rốt cuộc là chỉ nơi nào.
Tạ Chinh Hồng mở bản đồ ra, là một tờ giấy bình thường đã ố vàng, mỏng manh đến nỗi chỉ hơi dùng lực một chút là có thể khiến nó dập nát.
Loại giấy này rất thịnh hành ở thế gian, song xuất hiện ở Tu Chân giới thì quả thực là hiếm lạ.
“Tiền bối cảm thấy đây là gì?” Tạ Chinh Hồng mở bản đồ đưa cho Văn Xuân Tương xem.
Văn Xuân Tương kề sát qua, mái tóc đen dài như mây trượt xuống ngực, mùi hoa nhàn nhạt tỏa ra.
Thân thể Tạ Chinh Hồng hơi cứng lại, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1508987/quyen-2-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.