*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Chinh Hồng không chút khách khí hái Đăng Tâm thảo xuống, định cho vào trong hộp ngọc đã chuẩn bị sẵn.
“Chít?” Chuột dẫn đường nghiêng đầu, thử vươn móng vuốt ra chạm vào Đăng Tâm thảo một chút.
“Ngươi muốn ăn à?” Tạ Chinh Hồng nhẹ giọng hỏi.
Chuột dẫn đường yên lặng chui vào tay áo hắn.
“Đăng Tâm thảo năm ngàn năm, tạm thời ngươi chỉ có thể ăn một chút thôi.” Tạ Chinh Hồng bỏ Đăng Tâm thảo vào hộp ngọc, bứt xuống một phiến lá tím, cầm bằng hai ngón tay đưa vào trong cổ tay áo.
Chuột dẫn đường ngửi được mùi xong, há miệng cắn một miếng, sau đó bắt đầu gặm ngấu nghiến, song vẫn không chui ra khỏi tay áo.
Chẳng lẽ đang thẹn thùng sao?
Tạ Chinh Hồng đứng ở chỗ cũ suy nghĩ một lát, thầm cười một tiếng, quay đầu bay về nơi lúc trước đã tách ra với Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh.
“Văn đạo hữu, xem ra ngươi cũng có thu hoạch nhỉ.” Chuột dẫn đường của Tiết Nhẫn lập được công lớn, giờ đã đứng hiên ngang trên bờ vai hắn, Tiết Nhẫn cũng không để ý, ngược lại còn cười tủm tỉm đút trái cây cho nó gặm.
“Ừm.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Vừa lúc định chia sẻ cùng hai vị đạo hữu một chút. Lúc trước bần tăng không góp sức mà cũng được hưởng phần, trong lòng thấy hơi áy náy.”
Hoàng Oanh nghe vậy bèn cười, y mới chỉ gặp tu sĩ hận không thể chiếm lợi nhiều hơn, chứ chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1508955/quyen-2-chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.