*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Chinh Hồng theo Liễu Không tiến vào địa giới Hoa Nghiêm tông, dù tâm lặng như nước, song cũng không khỏi kinh ngạc trước quang cảnh của Hoa Nghiêm tông. Trước mắt là một rừng thảo mộc tươi tốt xanh mướt, hoa cỏ rực rỡ như gấm vóc, tiên điểu đủ màu không ngừng bay lượn trên không, tiếng hót véo von êm tai. Mà sau khi băng qua vườn hoa cỏ xum xuê, đập vào mắt chính là Bạch Ngọc Liên Hoa sơn khổng lồ. Nhìn từ xa, nó trông giống như đóa sen bạch ngọc nở rộ trong hang núi, ở vị trí chính giữa bị người ta đào một khoảng, hình thành những đình đài lầu các mọc san sát. Ngay tại trung tâm của Liên Hoa sơn còn xây một ao sen rộng lớn, đóa sen đung đưa trong ao kia, chẳng phải chính là hình dáng của ngọn núi này đó sao? Liễu Không thấy Tạ Chinh Hồng ngạc nhiên, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi tự hào. Tu sĩ lần đầu đến Hoa Nghiêm tông bọn họ, đều sửng sốt vì danh tác này. “Nơi đây vốn là một ngọn núi hoang, sau này tổ sư của Hoa Nghiêm tông chúng ta phát hiện ra trong này cất giấu ngọc thạch, liền dùng Phật pháp vô biên trừ bỏ hết cát bụi, còn mời những bằng hữu của mình đến, điêu khắc cả ngọn núi dựa theo hình dạng một đóa hoa sen. Chủ điện của Hoa Nghiêm tông chúng ta tọa lạc tại nơi tinh túy nhất của ngọn Ngọc sơn này. Nếu không thì chúng ta cũng không đủ sức gánh vác hết số năng lượng tiêu hao của bốn đại trận kia.” Liễu Không chậm rãi giải thích, sau đó chỉ Tạ Chinh Hồng nhìn về hướng chủ điện. “Trước chủ điện có một đạo trường, chính là nơi để hoằng dương Phật pháp, khi đại hội diễn ra thì vị cao tăng kia cũng sẽ giảng pháp ở trên đó.” (Hoằng dương Phật pháp chính là tuyên truyền Phật pháp, cái này cũng giải thích rồi.) Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu nhìn sang, đúng là có một khoảng sân trống, trên sân không có bồ đoàn, chỉ có những chiếc bàn tròn bạch ngọc gồ lên, cũng chỉ lớn bằng một tấm bồ đoàn. Có vẻ đó sẽ là chỗ ngồi của bọn họ. “Linh ngọc có linh hồn, chúng ta một mặt hấp thu linh khí trong linh ngọc, mặt khác, chúng ta cũng thường xuyên mang theo linh thạch, ngồi luyện công pháp ở trên đó, kết hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Vài năm nữa thôi, có lẽ bản thân ngọn Ngọc sơn này sẽ tự sinh ra linh trí cũng nên.” Những ngọn núi hình thành linh trí là chuyện rất phổ biến tại Tu Chân giới, nếu cẩn thận bảo vệ quá trình này, thì về sau sẽ có được một sự hỗ trợ lớn. Liễu Không nói vậy thì hẳn y cũng có chút hiểu biết về vấn đề này. Linh khí được tích cóp cũng có thể sinh ra linh trí, huống chi còn là một ngọn Bạch Ngọc sơn lớn như vậy? “Quả thực là cao minh.” Tạ Chinh Hồng cúi đầu khen ngợi. Lực hấp dẫn của vị cao tăng kia đúng là quá lớn, Liễu Không cũng không có nhiều thời gian để hàn huyên với Tạ Chinh Hồng, đành phải gọi một sư đệ tới dẫn Tạ Chinh Hồng đến nơi cất giữ công pháp của bọn họ, chỗ đó là nơi công cộng được mở cho các đệ tử Phật tu, mặc dù không có những công pháp quá cao thâm, song lại là thư viện hoàn thiện nhất ở Đạo Xuân trung thế giới, rất nhiều Phật tu ở nơi khác cũng thường xuyên đến đó để mượn sách. Liễu Không xếp Tạ Chinh Hồng ở nơi đó, cũng coi như đã tốn rất nhiều công sức. Sau khi nói lời cảm tạ, Tạ Chinh Hồng liền chậm rãi lật xem những kinh thư trong Tàng Thư các, mãi cho đến ngày bắt đầu đại hội Phật đản. Vào ngày đại hội Phật đản diễn ra, khắp Hoa Nghiêm tông đều tràn ngập không khí vui vẻ và trang trọng, không những trên không trung có vô số cánh hoa không rời bay xuống, cũng không nói đến mùi đàn hương thoang thoảng khắp nơi, chỉ riêng những tu sĩ thành danh đã lâu xuất hiện trên sân thôi, cũng đủ khiến các tu sĩ đến học hỏi cùng trưởng bối nhìn không chớp mắt. Điều thú vị là, Tạ Chinh Hồng phát hiện bộ đồ mà sư phụ của Tam Tư, Hoằng Thiện đại sư đang mặc là loại tăng y theo hình thức thống nhất của Hoa Nghiêm tông, chứ không phải là pháp y do Thải Y các chế tác. Đúng là kỳ lạ thật. Tạ Chinh Hồng suy nghĩ một lát, sau đó quẳng luôn ý nghĩ đó ra sau đầu. Chuyện này thực ra đâu có liên quan gì đến hắn. Ngược lại, nếu các chủ Thải Y các không từ chối hắn thì có lẽ Văn tiền bối sẽ không đồng ý làm pháp y cho hắn đâu nhỉ? Còn nên cảm ơn đối phương mới đúng. Tạ Chinh Hồng nghĩ đến đây, khóe miệng không khỏi cong lên, lại tập trung chú ý đến đại hội Phật Đản. Nghe nói tiền thân của Phật Tổ chính là một con voi trắng sáu ngà, khi Người xuất thế thì không cần người đỡ mà có thể đi bảy bước, biết nhìn bốn phương, chỉ tay mà nói, “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn.” (Là câu nói của Phật thích Ca Mâu Ni khi Người xuất thế ở Ấn Độ, nghĩa là “Trên trời và dưới trời, chỉ có ta là đấng tôn quý nhất.” ~~Cái này cũng từng nói rồi) Đại hội Phật đản lần này, đương nhiên không thể thiếu voi trắng sáu ngà. Mặc dù voi trắng sáu ngà rất hiếm nhưng với khả năng của tu sĩ thì tạo ra chúng là điều rất dễ dàng, song những sinh linh như vậy đương nhiên không thể trở thành hóa thân của Phật Tổ được. Bởi vậy, khi diễn ra đại hội Phật đản, vô số nhà sư chú tâm tụng kinh, Hoa Nghiêm tông còn cố ý sáng tạo ra một thuật pháp, khiến thần niệm của những kinh văn này ngưng tụ thành hình dáng của voi trắng sáu ngà. Khói đàn hương phất phơ bay lên không, lại tỏa ra chút Phật quang màu vàng. Dù có đức tin hay không, ít nhất cũng sẽ có lòng kính trọng đối với Phật Tổ. Những hoạt động như vậy, hầu như ở đại hội Phật đản nào cũng có. Văn Xuân Tương từng cười nhạo nói với Tạ Chinh Hồng, tâm tư của đám hòa thượng này đều đặt hết trên kia, chẳng khác gì đám quan viên nịnh bợ lấy lòng hoàng đế ở nhân gian cả. Có những lời nói tạo nền tảng của Văn Xuân Tương nên khi thấy được cảnh tượng thật, Tạ Chinh Hồng có vẻ vô cùng bình tĩnh. Nhưng những Phật tu khác hay những tu sĩ lần đầu tới đây dự lễ đều không khỏi sửng sốt. Mặc dù đạo thống không giống nhau, nhưng khi Phật Thích Ca Mâu Ni truyền dạy đạo thống, tự thành lập một phái, Người đã lưu lại dấu hiệu của mình ở vô số nơi trong Tu Chân giới, các thế giới đều có hóa thân của Người và vài truyền thuyết nổi tiếng, bản lĩnh như vậy đương nhiên xứng đáng được các tu sĩ kính nể. Chúng tăng tụng kinh, ý niệm hóa thành voi trắng sáu ngà, coi như bắt đầu phần mở màn của đại hội Phật đản. Đại hội Phật đản hầu hết đều có trình tự gồm bốn phần, trước hết không nói về phương diện chi tiết, nhưng về tổng thể thì luôn giống nhau. Đầu tiên, là cung nghênh tượng Phật. Sau khi tiếng chuông vang lên, các tăng nhân của Hoa Nghiêm tông hướng lên trời quỳ lạy ba vái, có sáu đệ tử Phật tu đứng ra, hai người cầm trên tay chiếc bàn luyện chế, hai người nâng bàn hương, miệng đọc “Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật”. (Nghĩa là “Kính lạy Phật Thích Ca Mâu Ni”) Thanh âm vừa dứt, trên không trung liền tỏa ra Phật quang chữ “Vạn” (卍),một pho tượng Phật Kim Thân dần dần xuất hiện trên trời cao. Uy thế kinh người, trong nháy mắt, hầu hết các tu sĩ đang giương mắt nhìn lên đều không khỏi sinh ra cảm giác sùng bái. “Tĩnh tâm.” Không ít trưởng lão dùng thần thức truyền âm cho các đệ tử, ” Đây là trò sở trường của Pháp Tướng tông đó mà, chẳng qua chỉ là hư ảnh của tượng Phật thôi. Mỗi lần tổ chức đại hội Phật đản, những tông môn Phật tu ở đại thế giới lại thi triển pháp thuật từ xa, truyền hư ảnh đến như vậy.” Các đệ tử bấy giờ mới phục hồi tinh thần, áp chế sự ngỡ ngàng trong lòng. Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nhìn tượng Phật Kim Thân, trong lòng bình tĩnh không gợn sóng. Chỉ là chút thủ đoạn thần thông mà thôi, nơi này sao có thể được hào quang của Phật Tổ rọi tới được? Hành vi như thế, khó trách vì sao Văn tiền bối lại không thèm để ý tới đại hội Phật đản kiểu này như thế. Tạ Chinh Hồng thầm thở dài, nhìn những Phật tu với đôi mắt tràn đầy kích động trên sân, bấy giờ mới ổn định lại cảm xúc. Thứ hai, là an tọa gột rửa. Việc này ở thế gian thường có nhưng Tu chân giới thì hầu như không có. Song vẫn có những tăng nhân đồng loạt niệm《Chân ngôn gột rửa》, rồi đến “Nam Mô Hương Vân Cái Bồ Tát” (Hương Vân Cái Bồ Tát Ma Ha Tát là tiếng gọi chung hết thảy Bồ Tát),hát vài khúc nhạc tán tụng, lời bài hát là “Bồ Tát hạ vân trung……….Thiên nhạc tấu trường không………”[1] vân vân. (Đây là lời bài “Thích Ca” – Bài hát ca tụng Phật Thích Ca Mâu Ni, dịch lời đoạn trên: “Bồ Tát cưỡi mây xuống trần……..Nhạc thiền trỗi vọng trời xa”) Sau đó, trên không trung lại hiện ra chín con rồng vàng, vô số dòng nước phun ra từ miệng rồng vàng, hóa thành những hạt mưa phùn rơi xuống, do linh khí cực kỳ nồng đậm ngưng tụ mà tạo thành. Chính là phần đại lễ mà Hoa Nghiêm tông tặng cho các tu sĩ ở đây. Không ít tu sĩ lập tức hấp thụ linh khí, tâm tình cũng khoái trá hẳn lên. Đương nhiên, các Ma tu vẫn kịp thời tạo trận pháp phòng ngự, tránh để bị “nước thánh” dính vào. Xui quá đi mất! Thứ ba, là khấn thành quanh Phật. Chẳng những có đồng ca《Phật bảo tán》(Tán dương Phật bảo),mà còn có cả《Tán Phật kệ》(Bài kệ ca tụng Phật…..Kệ là các bài thơ của Phật). “Thiên thượng thiên hạ vô như Phật, thập phương thế giới diệc vô tĩ, thế gian sở hữu ngã tận kiến, nhất thiết vô hữu như Phật giả”. (Đây là lời bài Tụng Bát Nhã) Tạ Chinh Hồng nghe vậy thì da mặt hơi nóng lên. Có lẽ do trong kiếp đời của một Phật tu thầm lặng khép kín của mình, hắn chưa từng thấy các Phật tu dùng những lời này để ca tụng ai bao giờ. Khụ khụ. Đám Pháp tu và Kiếm tu chỉ nghe một tí là quên sạch, dù sao thì đạo thống cũng khác nhau mà. Cuối cùng là hồi hướng[1] quy y. Trước tiên niệm 《Hồi hướng văn》, sau đó hát《Tam quy y》. Quy y Phật, đương nguyện chúng sinh, thể giải đại đạo, phát vô thượng tâm. Quy y Pháp, đương nguyện chúng sinh, thâm nhập kinh tạng, trí tuệ như hải Quy y Tăng, đương nguyện chúng sinh, thống lý đại chúng, nhất thiết vô ngại. (Quy y Phật, xin nguyện chúng sinh, thể theo đạo cả, phát lòng vô thượng. Quy y Pháp, xin nguyện chúng sinh, thấu rõ kinh tạng, trí tuệ như biển. Quy y Tăng, xin nguyện chúng sanh, thống lý đại chúng, hết thảy không ngại.) “Dục Phật công đức thù thắng hành, vô biên thắng phúc giai hồi hướng……..” (Một đoạn trong Hồi hướng văn, dịch là “Công đức tụng Kinh niệm Phật khó nghĩ lường, vô biên phước báu đều hồi hướng.”) (Những bài hát, câu niệm kinh trên đều thuộc nghi thức Cúng Ngọ của Phật giáo) Đến tận đây, trình tự thiết yếu của đại hội Phật đản mới coi như là xong. Tạ Chinh Hồng nhẹ nhõm thở ra một hơi, rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái một chút rồi. May là hiện giờ Văn tiền bối đang nghỉ ngơi, nếu không e là Văn tiền bối sẽ lôi cái đại hội Phật đản này ra mắng đủ kiểu mất. Tạ Chinh Hồng là người ngoài nên cảm thấy Hoa Nghiêm tông làm thế rất phiền toái, thảo nào một trăm năm mới tổ chức một lần. Công tác ban đầu của đại hội Phật đản đã xong xuôi, kế tiếp mới là lúc để các môn phái trao đổi tình cảm. Ờm, hát xong mấy lời ca tụng rồi thì đến phần đọc danh mục quà tặng thôi. Trước hết là bắt đầu từ Quy Nguyên tông và Lạc Kiếm tông. Tạ Chinh Hồng thấy trong đó có Lịch Hòa Quang, còn thấy cả đám người Thẩm Phá Thiên và Chu Ninh nữa. Song bọn họ đều ngồi tách riêng, hiện giờ chỉ khi chạm mắt thì mỉm cười với nhau thôi, không có lúc nào khác để trò chuyện cả. Haaaiz. Tiếc là Tạ đạo hữu trẻ tuổi mỹ mạo như thế mà lại phải ngồi cùng với đám lừa trọc kia. Đám người Thẩm Phá Thiên và Kỳ Vĩnh Duyên nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, trong lòng liên tục thở dài, đều có chung một suy nghĩ như vậy. Lúc này Tạ Chinh Hồng đang ngồi cùng chỗ với các cao tăng nổi tiếng đắc đạo đã lâu, rước lấy phần đông ánh mắt của mọi người, không ít tu sĩ trẻ tuổi vừa thấy hắn là không thể dời mắt ra được. Trong đó thì đám tu sĩ Ma đạo đều không kiêng nể gì. Mặc dù hiện tại bọn họ đang ngồi ở Hoa Nghiêm tông, nhưng thực ra đến chẳng để làm gì cả. Có điều đảo mắt đánh giá khiêu khích là trò sở trường của đám Ma tu này, nếu lỡ may thấy vừa mắt, Hoa Nghiêm tông cũng không thể ngăn họ đi song tu với người khác được. Hơn nữa, Tạ Chinh Hồng để một mái tóc dài đen như mực, lại mặc một bộ tăng bào đầy vẻ cấm dục, hắn ngồi giữa một đám hòa thượng già, cũng giống như đặt viên ngọc trai giữa một đống đá vậy, muốn không nổi bật cũng khó. “Đó là ai vậy?” Một thiếu nữ xinh đẹp thuộc Âm Quỷ tông thò tay chọt chọt sư huynh nhà mình, thấp giọng hỏi. Nói là thấp giọng, nhưng thính giác của tu sĩ nhạy bén cỡ nào chứ, vậy nên tất cả mọi người đều nghe được. Tu sĩ bị thiếu nữ kia chọt thì thu lại nụ cười lỗ mãng, thấy sư muội nhà mình nhìn chằm chằm qua bên đó, liền lộ ra vẻ mặt sực hiểu. “Đương nhiên là cái người mà sư phó từng lải nhải vô số lần ấy.” Lấy thân phận tán tu mà vượt qua vô số hào kiệt trên Thiên Đan bảng, thậm chí còn phá Đan thành Anh trước cả Cảnh Dĩ Phong của Vạn Ma cốc, được Hoa Nghiêm tông phát thiệp mời đến dự đại hội Phật đản, chính là Phật tu Tạ Chinh Hồng. Đối với đám Ma tu bọn họ, trong giới Phật tu có những mầm tốt nào, bọn họ đều sẽ điều tra rõ ràng hơn ai hết. Tuy nói hai phe Tiên Ma không đội trời chung, nhưng dù sao cũng chẳng có mấy ai lấy chém yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, mà Phật tu trời sinh đã đối đầu với bọn họ. Phàm là Ma tu, trong tay ai mà chả có vài món pháp khí luyện chế từ máu thịt linh hồn, vừa thuận tay vừa tiện lợi, khi đánh nhau với Pháp tu còn có thể nhân cơ hội làm vấy bẩn pháp bảo của đối phương, quá thích hợp ấy chứ. Nhưng đến khi gặp Phật tu, bị mấy tên lừa trọc này niệm vài câu kinh văn là oán khí và oán linh trong pháp khí đều bị thanh tẩy hết, từ một món pháp khí thượng hảo liền biến thành phế liệu, đúng là tức muốn chết! Mà đối với Phật tu, việc này chính là công đức, có thể nâng cao tu vi của bọn họ, thế nên bọn họ làm loại chuyện này chẳng biết mệt. Song đồng thời, đối với Ma tu, Phật tu cũng chính là một sự bù đắp lớn. Dù là thải bổ hay luyện khí luyện đan, thậm chí trực tiếp hút sạch, đều có khiến công lực của họ nâng cao cực nhiều. Kể từ đó, quan hệ giữa Ma tu và Phật tu, muốn tốt cũng không tốt nổi. Nhưng cũng không thể không nể mặt đám hòa thượng già kia được. Trong lúc diễn ra đại hội Phật đản, đám Ma tu lợi hại quen nhảy nhót đều bị bắt đến nghe giảng Phật pháp, có thể cảm hóa được hay không là một chuyện, nhưng ít nhất cũng khiến bọn họ ngoan ngoãn không gây rối trong suốt đại hội Phật đản. Đối với Phật tu, chuyện này tương đương với việc cứu mạng vô số người, là đại công đức. Bởi vậy, dù chướng mắt đám Ma tu này, nhưng cũng phải nhắm mắt nhắm mũi mời họ tới đây. Nhìn nhau mãi đâm ghét, chính là vậy đấy. May là đại hội Phật đản lần này có Tạ Chinh Hồng, sau khi nghe xong mấy lời ca não nề và đám hòa thượng mặt không chút thay đổi kia, rốt cuộc cũng tìm được một Phật tu đẹp mắt. Còn gian nan hơn cả đãi cát tìm vàng nữa! Nếu có thể song tu với hắn một lần thì……… (Anh có vợ rồi nghe mấy cưng) Ực. Không ít Ma tu nhìn Tạ Chinh Hồng mà chảy nước miếng. Trông cũng chẳng khác đám yêu ma quỷ quái thèm ăn thịt Đường Tăng là bao. “Hắn là Tạ Chinh Hồng ư?” Thiếu nữ nọ hơi ngạc nhiên, “Đúng là trẻ tuổi thật đấy.” Còn trẻ hơn cả nàng nữa. Tuy rằng phần lớn tu sĩ đều duy trì bề ngoài trẻ trung, thế nhưng vẫn có thể dựa vào ánh mắt để nhìn ra được tuổi thật của bọn họ. Tạ Chinh Hồng tuyệt đối chưa vượt quá bốn mươi tuổi, vậy mà đã là tu sĩ kỳ Nguyên Anh, rất nhiều tu sĩ lúc bằng tuổi hắn bây giờ còn đang đau khổ giãy dụa ở kỳ Trúc Cơ. Đúng là so người với người thì tức chết người. Chưởng môn của Hoa Nghiêm tông ngồi ở chính giữa đàn tràng, dùng ánh mắt nhân từ nhìn khắp toàn sân. Vừa nghe danh sách những lễ vật mà các môn phái đưa đến, lại vừa niệm vài câu A Di Đà Phật linh tinh, mở một mắt nhắm một mắt (làm lơ, ngầm chấp nhận) với những động tác và giọng nói nhỏ bên dưới. Số lượng môn phái đến Hoa Nghiêm tông nhiều không đếm xuể, từng chuỗi danh mục quà tặng đều phải đọc đúng lúc. Cái này cũng chưa tính, còn cả những phần lễ vật mà vài vị đại năng lấy danh nghĩa mình đưa tới nữa, đều phải lần lượt đọc hết. Về phần mấy thế lực nho nhỏ thì tất nhiên không có đãi ngộ này rồi. Nhưng dù thế thì vẫn vô cùng nhàm chán. Lúc đầu, các tu sĩ còn ngạc nhiên khi nghe đến môn phái mình, sau khi nghe được thì hóa ra chỉ đọc có mỗi cái tên. Đám đệ tử của Hoa Nghiêm tông vẫn duy trì bộ mặt không cảm xúc, ngồi riêng ra tự mình đả tọa. Thứ mà hòa thượng không thiếu nhất chính là định lực. Có vẻ đám người phía dưới bàn luận về Tạ Chinh Hồng có chút sôi nổi, Tạ Chinh Hồng có thể giả vờ như không nghe thấy, nhưng những Phật tu tuổi chẳng còn nhỏ thì nhịn không được mà nhìn về phía Tạ Chinh Hồng đang ngồi cạnh bọn họ. Trong những Phật tu này có vài người xuất thân từ Đạo Xuân trung thế giới, những người này thì còn đỡ, cũng coi như khách khí với Tạ Chinh Hồng. Mấy người còn lại thì là người ngoài, thuần túy là đến vì vị cao tăng kia, mới đến nên cũng không biết gì về Tạ Chinh Hồng, bấy giờ không khỏi muốn tìm hiểu chút ít. Vị Phật tu này ăn mặc giống bọn họ nhưng cảm giác phong cách thì lại không đúng lắm, rốt cuộc là sao thế này? “Bần tăng là Giới Sân, không biết pháp danh của đạo hữu là gì?” Người mở lời là một vị Phật tu của Hòa Quang tự, lúc trước khi xuất hiện cùng các sư huynh sư đệ đồng môn, hắn đã thấy Tạ Chinh Hồng một lần. Tu vi của hắn là cao nhất, thanh danh của hắn trong thế hệ trẻ ở Hòa Quang tự cũng cao nhất. Lần này ngồi một mình ở đây, tuy có vài phần là vì nể mặt Hòa Quang tự, nhưng phần nhiều là bởi coi trọng hắn. Hòa Quang tự có thể nói là hiểu biết quá sâu về Hoa Nghiêm tông, tuy rằng cách nhau một thế giới, nhưng đều cố gắng tiến cử đệ tử nhà mình đến Pháp Tướng tông ở đại thế giới. Lần này họ lại để vuột mất quyền tổ chức đại hội Phật đản vào tay Hoa Nghiêm tông, đương nhiên không thể nuốt trôi cục tức này. Việc tranh giành giữa các đạo thống luôn là không chết không ngừng, dù là Phật môn thì cũng có khi không thể điều hòa được những mâu thuẫn này. Giới Sân đã chuẩn bị sẵn sàng để đối đầu với Liễu Không, nhưng không ngờ lại bị Tạ Chinh Hồng hấp dẫn. Hắn nhịn không được muốn hỏi thăm lai lịch của vị Phật tu này vì tông môn nhà mình. Nếu đối phương thật sự là con bài chưa lật mà Hoa Nghiêm tông đang che giấu thì phải trở về bàn bạc mới được. “Bần tăng vẫn chưa có pháp hào.” Tạ Chinh Hồng thấy Giới Sân chủ động bắt chuyện thì cũng thân thiện đáp lại. Giới Sân tỏ vẻ sửng sốt, “Đạo hữu chưa quy y, nhưng ngay cả pháp danh cũng không có sao?” “Khi còn nhỏ bần tăng chưa từng bái sư, truyền thừa của bản thân là do tình cờ mà có được. Chưa gặp ân sư truyền thừa nên không dám tự lấy pháp hào và quy y.” Tạ Chinh Hồng cười đáp. Hắn vốn cũng định tự lấy pháp hào cho mình, nhưng lại bị Văn Xuân Tương phản đối với lý do là nó quá mức khó nghe. Về chuyện quy y thì Văn Xuân Tương phản ứng còn dữ dội hơn, đừng nói chi đến chuyện cho phép hay không, Tạ Chinh Hồng còn không dám đề cập đến nữa là. May mà truyền thừa của hắn là mượn tấm khiên “Bàn Nhược thiền sư” của Văn Xuân Tương, lấy nó làm cớ cũng là hợp tình hợp lý. Việc tự mình quy y thực ra không được các tông môn Phật tu tán thành, như năm đó Liễu Không tự quy y rồi vào chùa, cũng phải bắt đầu từ vị trí đệ tử tạp dịch. Sau khi vào được nội môn Hoa Nghiêm tông, y lại được sư phụ quy y cho lần nữa, bấy giờ mới xem như thành công. Pháp danh, phải là do sư phụ trưởng bối hoặc cao nhân đắc đạo đặt mới được. Những thứ này, Tạ Chinh Hồng đến một cái cũng chẳng có, là thứ duy nhất khiến Văn Xuân Tương không thể oán hận rằng tiểu hòa thượng đang ngày càng trở thành một con lừa trọc chân chính, y căn bản sẽ không yêu cầu Tạ Chinh Hồng làm mấy việc này. Pháp danh và quy y chẳng qua là một loại phương thức để tỏ rõ tâm trí mình mà thôi. Ai nói không có những thứ đó thì không thể tu hành được? Vả lại, danh hiệu của Tạ Chinh Hồng là “Bán Phật”. Bán Phật Bán Phật, đương nhiên chỉ có thể có một nửa là Phật. “Thì ra là vậy.” Giới Sân chắp tay chữ thập, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cười nói, “Đạo hữu quả thực là người tuệ căn thâm chủng, không có trưởng bối chỉ bảo mà còn có thể đạt được thành tựu như vậy, khiến ta thấy thật hổ thẹn quá.” “Đạo hữu quá khen rồi. Văn đạo tiên hậu thuật nghiệp hữu chuyên công[2](Đạo lý thì có trước có sau, học thuật thì mỗi người có chuyên môn, sở trường riêng của mình),đại đạo mênh mông vô bờ, bần tăng chẳng qua nhờ có đủ loại cơ duyên xảo hợp (cơ hội đến trùng hợp và đúng lúc) nên mới có thành tựu hôm nay. Không thể so được với đạo hữu đi từng bước một, có cơ sở vững chắc được.” Cứ ngươi nói ta đáp vài lời như thế rồi mới ngừng. Tạ Chinh Hồng vẫn không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thái độ vô cùng tốt, hơn nữa lời nói rành mạch rõ ràng lại vừa mang ẩn ý tốt. Nghe nói hắn xuất thân từ tán tu, vẫn chưa chính thức gia nhập môn phái nào. Nhất thời không ít Phật tu bên cạnh đều nảy sinh y muốn mời người này về. Có vẻ Giới Sân cũng phát hiện ra ánh mắt nóng rực của không ít đồng đạo bên cạnh, liền không dám hỏi nhiều nữa. Mình phát hiện ra người này trước,nếu hỏi quá cặn kẽ thì các tông môn khác sẽ hưởng lợi, việc này hắn sẽ không làm đâu. Những Phật tu ngồi cạnh Liễu Không thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ bất động, xem như không nghe thấy gì. Bọn họ muốn mượn sức Tạ Chinh Hồng mà còn chưa nhận được lời đồng ý chính thức. Mấy vị đạo hữu này còn muốn tiện đường hớt tay trên hả, cũng phải xem bọn họ có đồng ý hay không đã chứ? Phật tu tu hành gian nan, cứ cách không lâu lại xuất hiện vài thiên tài, vừa sinh đã hiểu Phật, như thể sinh ra để làm Phật tu vậy. Những người như thế, hầu như đều sẽ thuận lợi phi thăng, chứng được Kim Thân không phải việc khó, tất cả đều được lưu danh. Nếu tình cờ phát hiện, nhất định sẽ khiến vô số đồng đạo Phật tu ra tay tàn nhẫn để tranh giành. Mặc kệ Tạ Chinh Hồng có phải người như thế hay không, dù sao Hoa Nghiêm tông vẫn đang nhắm vào hắn. Trong lòng cũng tiện thể cảm tạ Nhân Chân tự đã phát hiện được Tạ Chinh Hồng nhưng lại sớm suy tàn. Ngày đầu tiên của đại hội Phật đản cứ gió êm sóng lặng mà trôi qua như vậy. Khi Tạ Chinh Hồng vừa đứng dậy chuẩn bị quay về Tàng Kinh các để xem kinh thư, chợt phát hiện mình bị rất nhiều tu sĩ xinh đẹp vây quanh. Có nam có nữ, có thiếu niên có thanh niên, mỹ nhân phong cách nào cũng có luôn. “Đại sư định đi đâu thế?” “Đại sư, hôm nay nghe xong Phật pháp bọn ta đều có chút cảm xúc kỳ lạ, không biết đại sư có thể giải đáp đôi điều cho bọn ta được không?” Tạ Chinh Hồng bỗng nhiên nhớ tới lời Văn Xuân Tương từng nói, trong lòng dở khóc dở cười. Có vẻ mình thực sự bị những người này theo dõi rồi. “Xin lỗi, bần tăng còn có chuyện quan trọng.” Tạ Chinh Hồng dứt khoát chắp tay hành lễ, hóa thành một tia sáng đỏ bay vọt đi. Đám tu sĩ bị bỏ lại căm giận không thôi. Mà thôi, họ vốn cũng không cảm thấy có thể khinh địch như vậy mà đả động được một Phật tu. Ngày hôm sau, Tạ Chinh Hồng liền bị Tam Tư kéo ra khỏi Tàng Kinh các. “Tam Tư, ngươi……..” “Tạ đạo hữu, vị cao tăng kia đến sớm, chúng ta cần đến đó mau.” Tam Tư một tay kéo Tạ Chinh Hồng, muốn đi về hướng đàn tràng. Tạ Chinh Hồng cười cười kéo Tam Tư, chỉ trong nháy mắt đã đến đàn tràng. Tam Tư lúc này mới nhớ ra, đối phương đã đạt đến kỳ Nguyên Anh rồi, tốc độ có thể nhanh hơn mình nhiều. “Mọi người đến sớm thật.” Bấy giờ chỗ ngồi trong đàn tràng đã bị vô số Phật tu chiếm cứ, một nửa là đệ tử Hoa Nghiêm tông, còn một nửa là Phật tu đến từ các thế giới khác. Về phần các Pháp tu………… Bọn họ biết hôm nay là ngày cao tăng hoằng dương Phật pháp nên đã sớm nhốt đệ tử trong phòng rồi. Nếu môn hạ đệ tử đi nghe Phật pháp của người khác, nổi lòng hướng Phật thì bọn họ còn mặt mũi nào mà quay về gặp chưởng môn đây? Vị cao tăng này lợi hại như thế, Phật pháp nhất định rất cao thâm bí hiểm, lỡ may đệ tử có lòng muốn nghiên cứu, chẳng phải tự dưng đem dâng đệ tử cho người khác hay sao? Chuyện như vậy, không một môn phái nào nguyện ý làm cả. Bởi vậy, trên sân lúc này ngoài Phật tu ra thì chẳng còn ai khác. “Vị cao tăng đến đây hôm nay, chính là “Khốn Ách thiền sư” nổi tiếng, xuất thân từ cùng đại thế giới với “Bàn Nhược thiền sư” đấy, chẳng những tu được Pháp ấn của riêng mình mà còn tu được cả “Giác Bảo” nữa, tu vi đã đến kỳ Hợp Thể đỉnh phong, chỉ cách một bước nữa là đến kỳ Độ Kiếp rồi, chính là cao nhân hàng đầu trong giới Phật tu.” Có một đệ tử Phật tu rõ như lòng bàn tay. Một cao tăng như thế, thảo nào nhiều tông môn Phật tu lại cấp tốc không quản đường xa đi từ thế giới khác đến đây. Tạ Chinh Hồng cảm thán trong lòng, theo sự sắp xếp của Tam Tư và Liễu Không, ngồi ở hàng đầu, chờ vị Khốn Ách thiền sư kia đến. Bỗng nhiên, trước đàn tràng bỗng không một tiếng động xuất hiện một vị Phật tu trung niên có tướng mạo khốn khổ, mặt co mày cáu. Không có bất cứ quang hoa hay phép thần thông nào hiện ra, trông như một nhà sư bình thường ở nhân gian vậy. Song, ngay thời khắc khi ông xuất hiện, mọi Phật tu đều hướng mắt nhìn về phía ông. Khốn Ách thiền sư đánh giá liếc nhìn xuống dưới, ánh mắt chợt dừng lại trên người Tạ Chinh Hồng. Khốn Ách thiền sư khẽ nhíu mày, như có điều khó hiểu. “Thiền sư, có chỗ nào không ổn sao?” Người nói chuyện chính là Phổ Thế phương trượng, chưởng môn của Hoa Nghiêm tông. “Hình như Phật tu kia có ma khí quấn thân?” Giọng nói của Khốn Ách thiền sư không lớn không nhỏ, nhưng lại khiến tất cả Phật tu trên sân đều sửng sốt. Tên Ma tu nào mà lớn gan như vậy, dám xuất hiện trước mặt Khốn Ách thiền sư? Nhưng khi bọn họ nhìn theo tầm mắt của Khốn Ách thiền sư, ai nấy đều kinh ngạc không thôi. Người bị Khốn Ách thiền sư nói là có khí của Ma tu quấn thân, chẳng phải chính là Tạ Chinh Hồng nổi danh xuất chúng đó sao? ****** ★Chú thích: [1]Hồi hướng: là đem các công đức niệm Phật, tụng kinh, trì chú, trợ niệm….. mà mình tu được gom về sự vãng sanh Tây Phương Cực Lạc thế giới để thành Phật trong tương lai. [2]Văn đạo tiên hậu thuật nghiệp hữu chuyên công: đây là câu nói của Khổng Tử, nghĩa là đạo lý có trước có sau, học thuật thì mỗi người đều có chuyên môn, sở trường của riêng mình. Câu nói trên cũng chỉ ra rằng phải học đạo lý trước rồi mới học đến chuyên môn riêng. Giữa con người không thể đánh giá trình độ kiến thức theo độ tuổi, miễn là người này biết những gì ta chưa học được thì người đó đều có thể trở thành thầy của ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]