*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu là mấy trăm năm trước, Văn Xuân Tương tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng có một ngày mình lại thấy hưng phấn vì đổi được một gian phòng mới.
Từ đó có thể thấy rằng, hạnh phúc sinh ra khi có sự so sánh.
Đã ba năm rồi mà chỉ có một cái giường làm không gian sống, hiện giờ sự chú trọng của Văn Xuân Tương đối với hoàn cảnh sinh hoạt của mình đã tăng vọt. Sau khi gặp được di phủ hiếm thấy như vậy, suy nghĩ đầu tiên của y không phải là trong đó có thứ gì tốt không, mà là chỗ ở của mình sẽ lớn hơn. Khi chợt nhận ra y liền muốn tự bóp chết mình, nhất định là do ở cùng một chỗ với hòa thượng quá lâu nên đầu óc bị hỏng mất rồi.
“Tiền bối, xem ra lần này bần tăng có thể mở rộng không gian cho ngài rồi.” Giọng nói ẩn chứa ý cười của Tạ Chinh Hồng truyền đến.
Văn Xuân Tương: …………
Xem đi, quả nhiên là do ở cùng một chỗ với hòa thượng lâu quá mà.
Không có chỗ nào là lỗi của y hết.
“Đằng trước có chín con đường.” Thẩm Phá Thiên bỗng nhiên dừng lại, “Giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Chu Ninh đã lấy bảo bối trận bàn của mình ra, vầng sáng bên trên cứ lấp lóe không theo quy luật.
“Không có đường chết tuyệt đối, cũng không có đường sống tuyệt đối. Rất có thể chúng ta sẽ gặp phải những tu sĩ đi vào sai cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-phat-tu/1508914/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.