Trong hoàng cung!
Hoàng đế lại đến ăn cơm với thái thượng hoàng, tự mình cho lão nhân gia ăn.
Hai mươi ngày này, mỗi ngày đều cho ăn, thái thượng hoàng vậy mà mập lên một chút, bất quá tinh thần càng thêm uể oải, ánh mắt cũng biến thành chất phác hơn chút, phảng phất bị sinh hoạt kiểu máy móc này tàn phá.
Lão gặp đãi ngộ như trong viện dưỡng lão, quả thực là chịu sỉ nhục khi còn sống.
Mỗi ngày đến giờ ăn, mặc kệ có đói bụng hay không đều phải ăn cơm, không ăn nổi thì cưỡng ép nhét vào trong miệng. Hết giờ cơm lại đặt trên bồn cầu, không ị cũng phải ị.
"Phụ hoàng à, nghe nói ngài lại báo mộng cho Ngao Ngọc rồi?" Hoàng đế hỏi.
"Báo mộng? Không có . . ." Thái thượng hoàng nói: "A, hắn nói báo mộng rồi? À có thể là báo mộng đó."
Hoàng đế nói: "Báo mộng cái gì?"
Thái thượng hoàng nói: "Ta. . . Ta cũng không rõ, bởi vì chuyện trong mộng ta cũng không nhớ rõ, dù sao cũng đã lớn tuổi."
Hoàng đế nói: "Hắn nói là thiên khiển."
"Thiên khiển? À, thiên khiển." Thái thượng hoàng nói: "Không, không phải thiên khiển."
Lúc này lão nói chuyện có chút thay đổi, không chỉ ánh mắt trì độn, tinh thần phảng phất cũng chậm chạp theo, nhiều khi tư duy đã theo không kịp đầu lưỡi, thường xuyên nói một ít chuyện khiến người nghe không hiểu.
Nhìn qua chuyện này cũng rất bình thường, bởi vì người lớn tuổi, tinh thần khó tránh khỏi không tốt, trí lực cũng theo không kịp, có chút si ngốc.
Nhưng trên thực tế, đây là mớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-mat-tham/1800075/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.