Trong ngục giam phủ thái thú.
Nghe Vân Trung Hạc nói xong, sắc mặt thái thú không khỏi biến đổi.
"Ngươi muốn chết sao?"
Vân Trung Hạc nói: "Thái thú đại nhân, con của ngươi Uất Trì Ngạn, đã từng là học trò của thủ tịch danh sĩ Nguyệt Đán Bình tại Giang Châu là Từ Phúc đúng không?"
Thái thú Uất Trì Đoan cười lạnh nói: "Thì sao? Học sinh của hắn nhiều lắm, lại nói ngươi biết gì về triều cục chứ? Mười ba người Nguyệt Đán Bình kia mặc dù bị ngũ xa phanh thây, nhưng hoàng đế bệ hạ cũng không chán ghét bọn hắn. Cho nên thân phận học sinh Từ Phúc, làm sao lại mang đến mầm tai vạ?"
Vân Trung Hạc nói: "Nếu như lúc mười ba danh sĩ kia trốn khỏi Giang châu, chôn xuống tạc đạn đáng sợ thì sao? Một khi nổ tung, vô số người sẽ thịt nát xương tan."
Sắc mặt Thái thú Uất Trì Đoan hơi đổi một chút.
Bởi vì lúc thủ tịch danh sĩ Từ Phúc bị bắt, xác thực ánh mắt oán độc, tràn đầy nụ cười tàn nhẫn khiến người ta nghĩ mà sợ.
Loại danh sĩ này, một khi phải chết, hoặc là lúc mất đi tất cả, phi thường ngoan độc, sự tình gì cũng có thể làm ra.
Cho nên lúc ngũ xa phanh thây, trực tiếp cắt mất đầu lưỡi của gã, làm câm cổ họng của gã, miễn cho lúc hành hình, gã hô lên cái gì đáng sợ, làm cho cả Giang Châu cũng không thể kết thúc.
Thái thú Uất Trì Đoan cười lạnh nói: "Thế nhưng chuyện này có quan hệ gì với viêc ta tra tấn muội muội ngươi? Ta đây là vì tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-mat-tham/1800001/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.