Đường Tam Dương đang không ngừng hồi tưởng các hành vi vô nhân đạo không công bằng của Kiều Kinh Vũ với mình thì chợt nghe thấy tiếng cởi quần áo xột xoạt.
À phải, nơi này có linh tuyền, là hắn bảo Kiều Kinh Vũ đi nghỉ ngơi.
Đường Tam Dương không biết xuất phát từ tâm lý gì mà đỏ mặt nhắm mắt.
Dù bản thể không thể mở mắt, hắn vẫn có thể nhìn rõ cảnh trí nơi này.
Từ lần trước nhìn thấy Kiều Kinh Vũ không một mảnh vải hình như chưa qua bao lâu, nhưng bây giờ thân thể Kiều Kinh Vũ rõ ràng xinh đẹp hơn lúc đó.
Ơ…
Tại sao hình dung thân thể nam nhân mình phải dùng hai chữ “xinh đẹp”?
Trong đầu Đường Tam Dương bỗng dâng lên suy nghĩ như thế.
Không, nhất định là vì Kiều Kinh Vũ quá hợp gu hắn.
Nói thế nào ấy nhỉ, mỹ nhân không phân biệt nam nữ.
Cảm giác bây giờ của Đường Tam Dương cho rằng những lời này là chân lý!
Tóc đen như mực, da trắng nõn như ngọc, cơ thể trơn bóng, đường cong mượt mà, còn có cong vểnh… khụ khụ, dừng lại!
Càng nghĩ càng không có giới hạn.
Đường Tam Dương lúc này không tính là dùng “mắt” nhìn, tất nhiên cũng không thể chọn “không nhìn”. Hắn mượn bản thể thi triển bí pháp này, mục đích sáng tạo ban đầu là để đối địch. Đương nhiên có khả năng không phân chi tiết mà dẫn toàn bộ cảnh vật xung quanh vào mắt.
Kiều Kinh Vũ là người sống sờ sờ như thế, tất nhiên không thể chạy thoát.
Nói cách khác, dù bây giờ Đường Tam Dương không muốn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-kiem-tu/370243/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.