Chương trước
Chương sau
“Đừng nghịch.”
Không đợi Đường Tam Dương bắt đầu hành động, Kiều Kinh Vũ đã nhẹ nhàng vỗ đầu nhỏ của Đường Tam Dương, hiển nhiên đã nhìn ra gì đó.
Móng vuốt Đường Tam Dương chuẩn bị duỗi ra lặng lẽ thu về.
Được rồi, ít nhất Kiều Kinh Vũ bây giờ sẽ không nhìn người khác mà lần nữa tập trung hết vào Đường Tam Dương.
“Yêu sủng của tại hạ tinh nghịch, làm hai vị tiên tử chê cười rồi.” Kiều Kinh Vũ chắp tay cười, nói.
“Không sao.” Tưởng Dung Dung lắc đầu, “Yêu sủng của các hạ rất đáng yêu, thật là có phúc lớn.”
Ánh mắt Thương Y Nhân vẫn đặt trên người Đường Tam Dương, không vì lời đối thoại của Tưởng Dung Dung và Kiều Kinh Vũ mà dời đi.
Chuyên chú như vậy thật không giống đang nhìn một con yêu sủng bình thường.
Không biết còn tưởng đang nhìn đồ vật của mình đấy.
Trong đầu chợt nổi lên suy nghĩ như thế, Kiều Kinh Vũ không khỏi sinh ra cảm xúc tức giận. Thương Y Nhân này xảy ra chuyện gì mà cứ nhìn chằm chằm nhóc con của y thế, chẳng lẽ nàng ta cho rằng nhìn như vậy mình sẽ đưa Sơn Dương cho nàng ta sao?
Cảm nhận được cảm xúc không vui của Kiều Kinh Vũ, Đường Tam Dương im lặng quay đầu đi, tránh ánh mắt của Thương Y Nhân.
“Quà gặp mặt.” Ý cười trong mắt Thương Y Nhân càng đậm, ngón tay búng một cái, một bình nhỏ màu trắng bạc lắc lư rơi vào tay Kiều Kinh Vũ. Không đợi Kiều Kinh Vũ xem trong bình rốt cuộc là cái gì, Thương Y Nhân đã lôi kéo Tưởng Dung Dung đến chỗ ngồi phía dưới Tưởng Phi.
Người Bách Hoa cung cũng giật mình trước hành động của Thương Y Nhân. Mấy năm nay, Thương Y Nhân ngày càng trầm mặc ít lời, ai không biết còn tưởng nàng đang tu Bế Khẩu Thiền của phật tu, càng đừng nói tới chủ động tặng quà cho người khác.
Nhưng bây giờ lại phá lệ với Kiều Kinh Vũ.
Nhất thời, ánh mắt người Bách Hoa cung và rất nhiều tu sĩ mến mộ Thương Y Nhân đồng loạt quay sang Kiều Kinh Vũ cùng yêu sủng trong tay y, vừa hâm mộ vừa ghen tị. Cảm xúc nếu có thể thực thể hóa thì chắc hẳn giờ này Kiều Kinh Vũ và Đường Tam Dương đã bị đâm thành cái sàng.
Kiều Kinh Vũ sắp không giữ được nụ cười rồi.
Đang êm đẹp Thương Y Nhân này tặng quà cho y làm gì, coi trọng nhóc con giống Tưởng Phi sao?
Nên là không phải người một nhà không vào chung một cửa, đúng là khiến người ta chán ghét!
Kiều Kinh Vũ lúc này vô cùng hối hận đã dẫn Đường Tam Dương ra ngoài.
Thế mà để nhóc con bị nhiều người nhìn như vậy.
Chết tiệt.
Trong đầu Kiều Kinh Vũ nhanh chóng chuyển động, trực tiếp nhét bình nhỏ Thương Y Nhân tặng vào nhẫn. Bây giờ không thích hợp mở ra xem trước mặt nhiều người thế này.
“Đa tạ.”
Kiều Kinh Vũ vờ như không có việc gì, không mặn không nhạt đáp lại một câu. Thương Y Nhân nghe thấy cũng chỉ gật đầu, không đặt ánh mắt vào người y nữa. Vì thế, cả đám người cũng đành dời ánh mắt đi. Chỉ là y cười lên càng đẹp mắt hơn nên luôn có một số tu sĩ nhịn không được lén nhìn y.
Thân thể Đường Tam Dương cong lại, đâm đầu vào lồng ngực Kiều Kinh Vũ.
Aaa, xem ra tâm tình Kiều Kinh Vũ thật sự không tốt, so với trước đó còn không tốt hơn.
Tiêu chuẩn kép gì đó tạm thời để sau đi.
Đường Tam Dương vô tội bị Thương Y Nhân nhìn chăm chú thật lâu tự giác bỏ qua lý do khả thi làm tâm tình Kiều Kinh Vũ không tốt.
Aaa, luôn cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Sau khi Kiều Kinh Vũ nhận cái bình Thương Y Nhân tặng, Đường Tam Dương bất đắc dĩ nghĩ.
Sau đó Tưởng Phi lại nói rất nhiều lời xã giao, đơn giản là tán dương Tưởng Dung Dung tốt thế nào, thế lực Bách Hoa cung lớn mức nào, lại lập tức tán dương chúng tu sĩ ở đây, cứ như những người này đều là thiên tài hiếm gặp. Cuối cùng chuyển đề tài, nói trong núi ở sau Bách Hoa cung có một đóa linh hoa sắp nở. Linh hoa này không có tác dụng gì quá lớn nhưng đối với nữ tử lại trân phẩm ngàn vàng không đổi.
Linh hoa này đeo trên người chẳng những có thể tĩnh tâm ngưng khí, còn có thể vĩnh bảo thanh xuân, hiệu quả có thể sánh với Trú Nhan đan. Chỉ là bên cạnh linh hoa có không ít yêu thú thủ hộ, Tưởng Dung Dung bảo vệ đệ tử trong cung, không bằng lòng cho các nàng đi hái vân vân. Nếu ai có thể hái xuống đưa cho Tưởng Dung Dung nhất định có thể làm Tưởng Dung Dung yên tâm, nàng thân là cung chủ cũng muốn phần đông đồ đệ suy nghĩ thật kỹ, chọn một nhân tài tốt tri kỷ.
Mấy câu nói vô cùng khéo léo, Tưởng Dung Dung ở bên phụ trách thỉnh thoảng đỏ mặt hay mỉm cười, thành công gợi lên sự chú ý của mọi người.
Không ít người thầm vui mừng, cảm thấy thiếu cung chủ này đúng là xinh đẹp động lòng người, vô cùng phong tình, cưới được là gặp vận may lớn.
Lập tức có nhiều tu sĩ cười đủ kiểu với Tưởng Dung Dung.
Tuy phần lớn tu sĩ mặt đỏ tới mang tai vì mỹ mạo của Kiều Kinh Vũ nhưng đây chỉ là phản ứng bình thường khi con người đối mặt với những thứ xinh đẹp. Kiều Kinh Vũ dù tốt vẫn là nam nhân, một nam nhân mạnh hơn họ về mọi mặt. So với nữ nhân thơm thơm mềm mềm như Tưởng Dung Dung, vẫn không có khả năng so sánh. À, yêu thích khác biệt có thể loại ra. Trong giới tu chân cũng có một bộ phận tu sĩ ai đến đều không từ chối, nam nữ đều được.
Đợi yến tiệc kết thúc liền có đệ tử Bách Hoa cung dẫn mọi người đi nghỉ ngơi.
Vì động phủ trong Bách Hoa cung có hạn, cộng thêm Bách Hoa cung không thể vì những người không có bối cảnh này mà bảo đệ tử của mình nhường phòng cho nam nhân ở, vì thế chỉ có thể để ba người ở chung một gian.
Đệ tử Bách Hoa cung dẫn dường không ngừng xin lỗi, nói chiêu đãi không chu đáo này nọ nhưng bước chân lại không chậm hơn chút nào. Dù trong lòng mọi người không thoải mái cũng không có khả năng ép cô nương người ta nhường động phủ của bản thân, vẫn chưa có ai mặt dày đến thế.
Kiều Kinh Vũ hiếm khi nhíu mày, không nghĩ tới mình phải ở chung với hai người khác. Hai tu sĩ kia cũng liếc nhìn nhau, trong lòng mừng thầm, nói không chừng đây chính là đường tắt để câu kết với đệ tử Thái Ngọ môn. Cho dù không được cũng có thể dò xét gốc gác Kiều Kinh Vũ.
“Chính là chỗ này. Quý khách nếu cần gì có thể trực tiếp gọi người qua ngọc giản truyền tin trong phòng.” Nữ đệ tử tươi cười chỉ vào một gian trạch viện sau đó rời đi, không nói gì nhiều mà để các tu sĩ tự mình giải quyết.
“Vị đạo…” Một tu sĩ tiến lên chuẩn bị tìm cách làm thân, chưa nói hết câu đã bị Kiều Kinh Vũ vung tay ngắt lời.
“Sơn Dương, cẩn thận đừng giết chết họ.”
Kiều Kinh Vũ xoay người, đặt Đường Tam Dương xuống đất, động tác vô cùng ôn nhu.
“Đạo hữu có ý gì?” Một nam tử ở bên cạnh nhìn nghe Kiều Kinh Vũ nói vậy, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Chiếp!”
Đường Tam Dương vẫy vẫy cánh, đối phó hai tu sĩ vô dụng thế này còn phải dùng dao mổ trâu là hắn sao? Nhưng cũng đúng là hắn không thích có hai người khác ở chung với mình và Kiều Kinh Vũ.
Hai tu sĩ này tu vi vừa mới tầng năm hoặc tầng sáu, pháp khí bình thường. Đường Tam Dương cho mỗi người một cước, đá họ bay xa đến mấy mét, không hề qua loa. Nhưng Đường Tam Dương tự đánh giá là vẫn hạ thủ lưu tình, không đá mà chỉ đạp thôi.
“Một tòa trạch viện thế này, năm người ở vẫn được. Ta sẽ không tiễn hai vị.” Kiều Kinh Vũ sửa sang vạt áo, xoay người ôm Đường Tam Dương lên, nhẹ nhàng nói xong thì đi vào trạch viện.
Quả là hết sức ngang ngược, tung hoành ương ngạnh, diễn hình tượng đệ tử phái lớn ức hiếp người nhỏ yếu rất thật.
“Ghê tởm!”
“Đây đây đây… lẽ nào lại vậy?”
Cho dù hai người không vui thế nào cũng chỉ có thể chán chường chạy đi. Ai biết yêu thú trong tay Kiều Kinh Vũ lợi hại như thế, pháp khí của họ vừa đụng phải móng vuốt con yêu thú kia liền dứt dứt khoát khoát gãy.
Nội tình Thái Ngọ môn quả nhiên không phải người như họ có thể tưởng tượng.
Cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Gốc là “đả lạc nha xỉ vãng hạ thôn”. Mình search baidu thì chỉ ra câu “đả lạc nha xỉ hòa huyết thôn” có ý là chịu thua thiệt nhưng không cho người khác biết hoặc thua mà vẫn muốn làm anh hùng. Câu của tác giả khác hai chữ nhưng nghĩa giống nên mình đã thay bằng một câu tương tự của VN.
Chuyện như thế không chỉ xảy ra ở chỗ Kiều Kinh Vũ, một số tu sĩ ỷ vào thực lực cao cường cũng đuổi “người ở chung” với mình ra ngoài. Tu sĩ đối với ba phần đất nào đó của bản thân còn không vừa ý, để hai người xa lạ bên cạnh sao có thể yên tâm, đừng nói chi Tưởng Dung Dung chỉ có một, căn bản không thể nhường.
Chu Phàm tuy tu vi không cao nhưng trên người lại có pháp khí thượng phẩm Kiều Kinh Vũ cho, lưu loát thu dọn người, nghênh ngang đi vào.
Những chuyện này truyền đến tai Tưởng Phi, Tưởng Phi chỉ khẽ cười, gạch chéo tên các tu sĩ bị đánh ra ngoài. Ban đêm liền có đệ tử cầm chút “quà mọn” đến chỗ các tu sĩ đó ở, rất cung kính tiễn họ đi về.
Vốn là mấy trăm tu sĩ thoáng cái giảm bớt hơn một phần ba.
Kiều Kinh Vũ đuổi người đi, chớp mắt cảm thấy thanh tĩnh hẳn.
Y chọc cánh Đường Tam Dương, “Sao cánh vẫn nhỏ vậy chứ?”
Đường Tam Dương rất muốn trợn mắt trừng y, hắn dù là tộc Khổng Tước nhưng cánh thật sự không phải điểm mạnh của hắn. Điểm mạnh của khổng tước không phải là lông chim trên đầu và cái đuôi xòe tung sao?
“Đây là Thương Y Nhân đưa cho mi, đúng là hào phóng.” Kiều Kinh Vũ móc ra cái bình nhỏ màu bạc kia, mở nắp bình, không thể không cảm thán Thương Y Nhân bạo tay.
Trong bình không phải gì khác mà là một viên nội đan yêu thú kim đan hàng thật có giá trị, hơn nữa phẩm cấp không thấp.
Lúc ở bí cảnh Thiên Trạch, Hà Tất Khinh vì bảo hộ đệ tử Thái Ngọ môn an toàn mới cho Tạ Hồng một viên nội đan yêu thú kim đan, thời điểm mấu chốt có thể nuốt yêu đan nhảy lên thành tu sĩ giả đan. Chẳng qua đó chỉ là cách dùng nhanh chóng thuận tiện nhất, ngoài Hà Tất Khinh đem yêu đan tặng cho người khác phòng thân, càng có nhiều tu sĩ trúc cơ chọn một viên nội đan yêu thú kim đan để thành tu sĩ kim đan hạ phẩm.
Kim đan hạ phẩm là loại kim đan dễ thành nhất trong tất cả, ngoài tự mình kết đan và đặc biệt đi đạo đan thì còn một loại chính là mượn nhờ yêu đan, dung hợp với đan dịch trong đan điền thành kim đan hạ phẩm. Thành kim đan như vậy dù độ nguy hiểm cao hơn đi đạo đan nhưng phẩm cấp cũng tăng lên. Bình thường tự kết đan thì xấp xỉ hạ thất phẩm, yêu đan là hạ bát phẩm, đi đạo đan là hạ cửu phẩm.
Nhưng mà yêu thú kim đan ít ỏi, muốn lấy nội đan mà không tổn hại chút nào là khó càng thêm khó. Phần lớn yêu thú tình nguyện tự bạo kim đan cũng không chắp tay dâng cho người. Nhất là ở nơi xa xôi thế này, toàn bộ tu sĩ kim đan trong Bách Hoa cung cộng lại cũng chỉ mười mấy người, vậy mà Thương Y Nhân lại không chút do dự đưa yêu đan ra. Việc này không thể không khiến Kiều Kinh Vũ suy nghĩ.
Ít nhất Thương Y Nhân đưa viên yêu đan này ra đoán chừng là giấu Tưởng Phi. Tưởng Dung Dung vì kết đan thất bại, không thể không kén rể; trong tay Thương Y Nhân lại có đồ tốt như vậy, Tưởng Phi không có khả năng cho phép nàng tặng ra ngoài. Vì thế, Thương Y Nhân thật ra đang tỏ thái độ, nàng và Bách Hoa cung quan hệ không tốt, tình nguyện đưa yêu đan làm lợi cho người ngoài cũng không bằng lòng giao cho Bách Hoa cung.
Viên yêu đan này chính là một ân tình.
Kiều Kinh Vũ liếc nhìn viên yêu đan trong tay, đồ đến tay không thể trả lại mà viên yêu đan này chắc chắn giúp ích cho Đường Tam Dương không ít, mấy chục viên nội đan yêu thú trúc cơ viên mãn cũng không bằng.
“Mi thật là lần đầu nhìn thấy Thương Y Nhân?” Kiều Kinh Vũ nhíu mày, y với Thương Y Nhân là lần đầu gặp mặt, rõ ràng đến vì bách kết cô trúc để thành kim đan thượng phẩm, Thương Y Nhân sao lại trùng hợp đưa nội đan yêu thú kim đan cho họ được!
Đường Tam Dương nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa lưng về phía Kiều Kinh Vũ.
Hắn không cần trả lời vấn đề thiếu não như vậy, rõ ràng là tự Kiều Kinh Vũ lại mắc bệnh đa nghi nữa rồi.
“Không thể nào, mi vẫn luôn ở bên ta.” Kiều Kinh Vũ tự hỏi tự trả lời, quả nhiên đem câu trước đó vả bôm bốp.
Nghĩ một hồi vẫn là không thể trả đồ lại.
Bất luận thế nào, Kiều Kinh Vũ tự nhận hiện tại có thực lực đối đầu tu sĩ kim đan hạ phẩm, cũng tuyệt không đối đầu với tu sĩ kim đan thượng phẩm. Kiếp trước y là kim đan thượng phẩm, cùng là tu sĩ kim đan nhưng chênh lệch giữa tu sĩ kim đan với nhau và tu sĩ trúc cơ với nhau có thể càng lớn hơn!
“Ăn đi.” Kiều Kinh Vũ rửa viên yêu đan mấy lần, trong lòng hơi thoải mái hơn, đưa đến trước miệng Đường Tam Dương.
Đường Tam Dương không khách sáo nuốt yêu đan, chốc lát sau liền phát hiện trên người hơi ngứa, nhịn không được run đuôi, nào biết mới run xong, cái đuôi vốn chưa mọc xong lại mọc đầy đủ.
… Có phải hơi quá nhanh không.
Đường Tam Dương cảm thấy tộc Cửu Thiên Khổng Tước mình bám thân này đúng là sự tồn tại thần kỳ.
Trước đó ăn cái gì cũng không dài, ăn kim đan sau khi có khí hỗn độn lại lập tức cái gì nên dài thì dài.
Vậy có phải hắn ăn nhiều hơn thì rất nhanh có thể hóa hình không?
“Yêu đan đẳng cấp kim đan mi ăn xong cũng chẳng có tác dụng gì.” Kiều Kinh Vũ kinh ngạc, dù y nghĩ nhóc con có thể tiêu hóa đan lực nhưng không nghĩ rằng Đường Tam Dương giống như ăn viên kẹo đậu, không có phản ứng khó chịu nào.
Nếu không phải bản thân Đường Tam Dương đẳng cấp quá cao, chỉ sợ cũng được trời ưu ái.
Đường Tam Dương quạt cánh, “chiếp” một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực phô bày lập trường.
Pháp tu chính là không có kiến thức, chút đan lực như thế căn bản chẳng là gì. Kỳ nguyên anh có lẽ hắn còn khó chịu một, hai ngày.
“Ăn nhiều đồ tốt như vậy sao mi còn không biết nói tiếng người.” Kiều Kinh Vũ bất đắc dĩ nhìn Đường Tam Dương, cảm thấy hơi hơi tiếc nuối.
“… Hả?”
Đường Tam Dương chớp mắt, trong cổ họng hình như thoát ra một tiếng nói non nớt.
Không nói Đường Tam Dương, bản thân Kiều Kinh Vũ cũng giật mình.
“… Vừa rồi, là mi nói chuyện, Sơn…” Mắt Kiều Kinh Vũ từ từ trừng lớn, lời không nói ra cũng nghẹn trong cổ họng.
Đuôi đã đủ dài, khổng tước tất nhiên cũng có thể bắt đầu hóa hình.
Đường Tam Dương chỉ thấy trong thân thể đột nhiên tuôn trào một dòng nước ấm, loại ấm áp hết sức thoải mái.
Có thể nghe thấy thân thể vang lên mấy tiếng xoẹt xoẹt.
Thân thể Đường Tam Dương đột nhiên bị một vầng sáng trắng bịt kín, khói mù lượn lờ, thần thức cũng không xuyên qua được.
Kiều Kinh Vũ ngốc đến mấy cũng hiểu bây giờ hẳn là Đường Tam Dương muốn hóa hình.
Không được, nhất định phải làm chuẩn bị.
Đang lúc thay đổi suy nghĩ Kiều Kinh Vũ liền ném trận kỳ mình sử dụng từ trong nhẫn ra, pháp quyết trong tay không ngừng chu đáo lập một trận pháp bền chắc, tránh cho tiếng vang khi Đường Tam Dương hóa hình quấy rầy người khác.
Lần đầu tiên hóa hình luôn tốn thời gian dài đằng đẵng.
Đường Tam Dương đã lâu chưa cảm thụ thống khổ như vậy.
Từ sau khi có sức tự vệ ở kiếp trước, thực lực Đường Tam Dương mỗi ngày gia tăng mãnh liệt, người có thể làm hắn bị thương ít lại càng ít. Dù kéo những trưởng lão Cực Đạo kiếm tông cùng chịu chết cũng vì bỏ mạng trong chớp mắt mà không có trải nghiệm gì, lúc phá xác thoát ra cũng chỉ cảm thấy hơi trở ngại, hoàn toàn không thống khổ như bây giờ.
Xương cốt trong thân thể dường như lệch vị trí toàn bộ, yêu lực hay kiếm ý hay chân nguyên đều không thể sử dụng. Cả thân thể như đang trải qua một lần thay da đổi thịt, đau đến lực nguyên thần.
Ngay giây phút khói trắng tản đi, Đường Tam Dương hình như nghe thấy tiếng kiếm tranh minh vang vọng bên tai.
Mà con ngươi màu đỏ càng tỏa sáng, giống như toàn thế giới đang bịt kín một lớp sa đỏ.
Kiều Kinh Vũ nhìn Đường Tam Dương hình như đang cuộn mình trong khói trắng, đau lòng gấp gáp, nhóc con vẫn luôn được y chăm sóc tốt đã bao giờ thấy nó thế này đâu? Dù Đường Tam Dương không hề rên rỉ, Kiều Kinh Vũ cũng hiểu bây giờ hắn đang trải qua thống khổ lớn thế nào.
Từ khi phá xác đến giờ chưa được mười năm nhưng Đường Tam Dương ăn, dùng đều không phải vật phàm. Nhất là sợi khí hỗn độn kia, càng tăng tốc độ trưởng thành của thân thể Đường Tam Dương.
Dục tốc bất đạt, bất cứ lúc nào cũng không thích hợp.
Càng không cần nói bản thân Đường Tam Dương là bạch tử thể chất hư nhược.
May là lực nguyên thần Đường Tam Dương mạnh mẽ, thể chất Bất Diệt Kiếm Thể cũng xuyên qua theo Đường Tam Dương. Bây giờ lại nhận một kích yêu đan liền hóa hình trước thời hạn.
Hóa hình kéo dài liên tục ba ngày ba đêm.
Kiều Kinh Vũ đánh ra cái cớ bế quan ở cửa ra vào, tự động từ bỏ tư cách chọn rể.
So với Tưởng Dung Dung, bách kết cô trúc, rõ ràng chuyện của Đường Tam Dương quan trọng hơn.
Không có Kiều Kinh Vũ tham dự, Tưởng Phi chỉ càng vui mừng hơn, vì thế cố tình ra lệnh không cho phép đệ tử Bách Hoa cung đến quấy rầy y, thậm chí còn chủ động hạ một tầng cấm chế bảo hộ chỗ ở của Kiều Kinh Vũ.
“Hô…”
Đường Tam Dương lau mồ hôi trên đầu, dùng sức ngồi dậy từ mặt đất sau đó ngây ra nhìn bàn tay như bạch ngọc của mình.
… Chờ chút, có phải không đúng chỗ nào không.
Không phải là hắn biến thành dáng vẻ ban đầu sao?
Kiều Kinh Vũ nhìn Đường Tam Dương chưa hóa hình hoàn toàn trước mắt, kinh ngạc không nói thành lời.
Tóc bạc, mắt đỏ còn có bộ quần áo nền trắng hoa văn đỏ kia, nhìn thế nào cũng không khác dê liệt địa đỏ đã cứu mình.
Quan trọng vẫn là Đường Tam Dương.
Kiều Kinh Vũ vốn cho rằng nhóc con sẽ hóa hình ra một viên thịt không quá hai, ba tuổi. Nhưng trước mắt lại là một người xấp xỉ thiếu niên, nhìn qua khoảng mười tuổi.
Trong lòng Kiều Kinh Vũ thoáng qua chút tiếc nuối lờ mờ.
“Đứng lên đi, mặt đất lạnh.” Kiều Kinh Vũ vươn tay với Đường Tam Dương muốn đỡ hắn, cứ ngã trên đất là ý gì chứ.
“… Chiếp?” Đường Tam Dương muốn đáp một tiếng, tiếc rằng nói ra khỏi miệng vẫn là thanh âm ban đầu.
Một tiếng này vừa ra khỏi miệng lại có một đám khói trắng bao phủ.
Đường Tam Dương lần nữa biến thành bộ dáng yêu thú nguyên bản.
Kiều Kinh Vũ: …=口=.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.