Chương trước
Chương sau
Đoạn đường này Kiều Kinh Vũ bị chú ý không ít.
Đây là chuyện đương nhiên.
Không nói tới y có tu vi trúc cơ viên mãn ít thấy, trong mấy quốc gia như Đại Khánh, linh khí mỏng manh, có tu sĩ kỳ trúc cơ là gần như có thể thành lão tổ tiền bối rồi.
Núi không có hổ, khỉ xưng vương chính là dùng thế này. Bách Hoa cung khống chế mấy quốc gia này cũng hết sức lợi hại; hoàng hậu, quý phi gì đó ở những quốc gia này cơ bản đều từng làm đệ tử ngoại môn Bách Hoa cung. Nếu có duyên, tất nhiên có thể trở lại Bách Hoa cung tiếp tục tu đạo sau khi hoàng đế chết; nếu vô duyên, chỉ có thể chờ kiếp sau.
Ở nơi này, địa vị của nữ tử cao hơn ở quốc gia khác. Bách Hoa cung càng là thánh địa trong lòng đông đảo nữ tử, đồng thời là nơi không ít nam tử mơ ước thiết tha.
Tiếp theo là mỹ mạo kinh người và khí chất của Kiều Kinh Vũ.
Ngay cả Đường Tam Dương đạo tâm kiên định vẫn thỉnh thoảng dao động, càng không cần nói những người khác. Tiếc là ngại Đường Tam Dương sâu không lường được tu vi trúc cơ viên mãn đỉnh phong, không mấy người dám tới trêu chọc. Nếu không, ắt phải nhận “lễ rửa tội” của Đường Tam Dương.
Đoạn đường này Kiều Kinh Vũ vô cùng thuận lợi kiêu căng đáp xuống Đại Khánh nghỉ ngơi.
Trước đó là điều khiển phi kiếm phi hành, sau khi đến Đại Khánh thì bắt đầu đi bộ đồng thời không ngừng diệt trừ bọn trộm cắp, xem như đánh ra danh tiếng. Nhưng bất kể người khác hỏi thế nào, Kiều Kinh Vũ đều không nói tên và môn phái khiến người ta không rõ gốc gác, chỉ có sự tồn tại của y được truyền khắp Đại Khánh.
Kiều Kinh Vũ cũng không để ý, tiếp tục chọc Đường Tam Dương tiện thể xem phong cảnh.
Đây vốn là hiệu quả y muốn.
So với che giấu, không bằng quang minh chính đại cho người khác nhìn.
Tu sĩ phần lớn đa nghi, càng trời quang trăng sáng càng làm người ta không ngừng muốn hướng chỗ tối tăm.
Lai lịch Kiều Kinh Vũ không rõ ràng lại có yêu thú vừa nhìn là biết không dễ chọc bên cạnh, cộng với thực lực trúc cơ viên mãn, nhìn thế nào cũng không giống chuyện tốt.
Chuyện của Kiều Kinh Vũ nhanh chóng truyền tới Bách Hoa cung; một số trưởng lão Bách Hoa cung ngược lại có chút kiến thức, lập tức nhận ra quần áo và ngọc bài của Kiều Kinh Vũ, xác định là đệ tử Thái Ngọ môn.
“Thái Ngọ môn xưa nay không kết giao với Bách Hoa cung ta, sao lại đến đây?” Một nữ trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Xem hắn trúc cơ viên mãn rồi, nói không chừng là đến tìm kiếm cơ duyên kết đan. Lý do bách kết cô trúc của Bách Hoa cung ta, giới tu chân còn nơi nào không biết?” Một trưởng lão cười ha hả, nói, “Nhìn dung mạo, tu vi và địa vị của hắn ngược lại thừa sức xứng với thiếu cung chủ. Chỉ là đệ tử phái lớn người ta sẽ không bằng lòng từ bỏ địa vị để ở rể Bách Hoa cung ta!”
“Trưởng lão Trần sao phải nâng chí khí người khác, diệt uy phong của mình.” Lại có một nữ tử không đồng ý, nói, “Dù Thái Ngọ môn lợi hại hơn nữa, đây vẫn là địa bàn Bách Hoa cung ta. Bách kết cô trúc quý báu biết bao, một đệ tử Thái Ngọ môn muốn lấy đi cũng là mong hão.”
“Đủ rồi.”
Nữ tử ngồi trên đài cao toàn thân áo đen, dung mạo hết sức bình thường nhưng đôi mắt lại khiến người khác vô cùng sợ hãi. Nàng chỉ là tư chất kim đan trung phẩm nhưng đã một chân vào cửa, nửa bước nguyên anh, chỉ cần tìm được cơ duyên đầy đủ chưa hẳn không thể thành nguyên anh. Người này chính là cung chủ Bách Hoa cung – Tưởng Phi.
Tưởng Phi là người tàn nhẫn, tàn nhẫn với người khác, với mình còn tàn nhẫn hơn. Nàng vốn là công chúa Khánh quốc, vì dung mạo bình thường mà bị lơ là, mười sáu tuổi bị hoàng đế tùy ý sai khiến lập gia đình, gả cho nhi tử bất tài của một quan lớn quyền cao chức trọng; đứa con này chẳng những quần là áo lượt mà còn chơi chết không ít người, là cặn bã trong cặn bã. Tên này bản tính phong lưu, nữ nhân xinh đẹp cũng không cách nào khống chế hắn, hoàng đế không nỡ lòng bỏ nữ nhi xinh đẹp liền gả Tưởng Phi đi.
Đêm tân hôn, Tưởng Phi giết trượng phu, trải qua gian khổ quỳ ba ngày ba đêm trước cửa Bách Hoa cung mới được thu làm học trò. Khánh quốc có không ít nữ tử tu hành ở Bách Hoa cung, các nàng dù nhập đạo nhưng không thể xem nhẹ áp lực trong nhà, bị quan lớn thúc ép không thể không ngáng chân Tưởng Phi. Đi cùng Tưởng Phi cơ bản đều là nữ tử giẫm thi cốt đi lên, tiếc là nàng nhập đạo quá muộn, tư chất cũng không tốt bằng không đã không sống vô ích trong cung đến năm mười sáu tuổi, cuối cùng không thể trùng kích kim đan thượng phẩm mà là chuyển thành kim đan trung phẩm.
Ngay cả vậy, Tưởng Phi vẫn là một trong số ít người kết đan ở Bách Hoa cung.
Mà sau nàng, tất cả người kết đan ở Bách Hoa cung hoặc ngoan ngoãn chọn trưởng lão hoặc thân tử đạo tiêu, vị trí cung chủ của nàng ngồi vô cùng vững!
Bây giờ, thiếu cung chủ Tưởng Dung Dung cũng là nữ nhân hoàng thất Khánh quốc, xem như hậu nhân của Tưởng Phi, tư chất phi phàm thêm từ nhỏ đã được Tưởng Phi chăm sóc nên gần như xem Tưởng Phi là mẫu thân ruột; dưới đủ loại nhân tố, được Tưởng Phi xem là tâm phúc, một lần trở thành thiếu cung chủ, địa vị chỉ dưới Tưởng Phi và thánh nữ Thương Y Nhân.
Nếu không phải Tưởng Dung Dung kết đan thất bại, cần gấp một đạo lữ cộng tu bí pháp cầu lại thành kim đan thì bách kết cô trúc quý giá như vậy chưa chắc có thể lấy ra làm của hồi môn! Cung chủ Bách Hoa cung đời kế tiếp nếu ngay cả tu vi kim đan cũng không có chẳng phải đáng cười lắm sao?
“Mặc kệ lai lịch hắn là gì, hắn đã không nói họ tên chắc hẳn sẽ không mượn thế lực Thái Ngọ môn. Nước giếng không phạm nước sông, không cần chọc đến hắn. Nếu hắn muốn bách kết cô trúc thì phải xem bản lĩnh.” Tưởng Phi nói thản nhiên, một đám trưởng lão phía dưới đều là tu vi kim đan vậy mà không một ai dám ngẩng đầu nhìn nàng. Chuyện Kiều Kinh Vũ cũng được mấy câu nói của Tưởng Phi giải quyết xong xuôi.
Sau khi kết thúc hội nghị, Tưởng Dung Dung một thân một mình đến đón Tưởng Phi.
Nàng lớn lên tú lệ vô song, dung mạo hay khí chất tuyệt đối không thua thánh nữ Thương Y Nhân. Tiếc là vận mệnh cứ mãi kém một chút. Ba mươi năm trước, tu vi của nàng và Thương Y Nhân đều là trúc cơ viên mãn mà nàng đã đánh bại Thương Y Nhân, trở thành thiếu cung chủ, là lúc đắc ý vô cùng; nào ngờ Thương Y Nhân ra ngoài mấy năm, vô thanh vô tức kết thành kim đan thượng tam phẩm trở về, sống sờ sờ giẫm nàng dưới lòng bàn chân!
Nàng vốn định kết đan từ ba mươi năm trước lại bị Tưởng Phi ngăn cản.
“Vì tức giận nhất thời mà kết đan, nhất định sẽ thất bại, sao phải chịu cái khổ đó!”
Tưởng Dung Dung dừng tiến độ kết đan, khổ tâm tu hành, thất bại ở bước cuối cùng. Nói cho cùng, không phải Tưởng Dung Dung không thể kết đan, nàng đã sớm tích lũy đủ. Nhưng ở thời điểm kết đan, nàng vốn có thể kết thành kim đan thượng tam phẩm như Thương Y Nhân, nhận được tư cách khóa thiên môn lại bởi chút không cam lòng bị tâm ma phóng đại ngay lúc then chốt, đi khiêu chiến kim đan thượng nhị phẩm, tâm tính không đủ trước cửa đại đạo kim đan mà bại lui, có thể giữ mạng, chỉ tổn hại chút căn cơ quả thật là vận may trời ban!
Trong cung tuy có bách kết cô trúc là vật để kết đan nhưng lại không có đan dược tương ứng. Tu sĩ kết đan thất bại đâu đâu cũng có, đan dược có thể trị liệu loại tổn hại căn cơ này không nói là ít ỏi, cho dù có cũng tuyệt đối không đáng để môn phái căn cơ nông cạn như Bách Hoa cung tốn sức đi cầu.
Đừng nói Tưởng Dung Dung chỉ là tộc nhân của Tưởng Phi, dù là con gái ruột Tưởng Phi, trước mặt Thương Y Nhân có tư cách khóa thiên môn cũng phải xếp sau. Tất cả tài nguyên Bách Hoa cung đều ưu tiên cho Thương Y Nhân, ngay cả Tưởng Phi vì tương lai của Bách Hoa cung cũng tự nguyện xếp tài nguyên của mình ở sau!
Cho nên ngoài song tu, không còn cách nào khác giúp Tưởng Dung Dung trở lại trúc cơ đỉnh phong để kết đan nhanh hơn. Tu sĩ có thể bỏ môn phái ban đầu để ở rể có bao nhiêu người thật sự xứng đôi với Tưởng Dung Dung?
Nhưng bây giờ không có cách khác.
Tưởng Dung Dung cũng từng tưởng tượng đạo lữ sau này của mình là người thế nào nhưng bây giờ nàng mới hiểu, không có tu vi, không thành kim đan thì tất cả đều là nói dối!
“Tổ mẫu!” Tưởng Dung Dung yêu kiều quỳ trước ghế Tưởng Phi, khóe mắt còn vết nước mắt chưa khô.
Khuôn mặt vốn nghiêm túc của Tưởng Phi dịu dàng hơn, dù sao cũng là tự tay nàng nuôi lớn. Dù Tưởng Dung Dung cuối cùng thất bại trong gang tấc khiến nàng thất vọng, nàng cũng không nhịn được quan tâm nhiều hơn.
“Đứng lên đi.” Tưởng Phi vươn tay đỡ Tưởng Dung Dung dậy, “Con nghĩ thông là tốt. Ta đã phát thiếp mời, không còn đường lui nữa rồi.”
“Trước cửa đại đạo là bãi chôn xương, con đã biết sớm. Nếu không thể thành kim đan, trăm năm sau con chỉ là một nắm đất vàng, đạo lữ thôi mà, không quan trọng. Dung Dung hiểu rõ ý tốt của tổ mẫu.” Tưởng Dung Dung kiên định trả lời.
“Chỉ là một tên nam nhân thôi. Chờ con kết thành kim đan, nếu hắn ngoan ngoãn thì cho tài nguyên rồi tiễn đi; nếu muốn trói buộc con, giết cũng chẳng sao. Đã vào Bách Hoa cung ta thì phải làm việc theo cung quy.” Tưởng Phi nắm chặt tay Tưởng Dung Dung, an ủi.
“Nghe nói tổ mẫu đang bàn bạc với trưởng lão vì một tu sĩ?” Tưởng Dung Dung không tiện tiếp lời, đành phải nói sang chuyện khác.
“Là đệ tử Thái Ngọ môn.” Tưởng Phi kéo Tưởng Dung Dung ngồi xuống.
“Đệ tử Thái Ngọ môn? Chính là sư đệ Vinh Khách sao?” Tưởng Dung Dung nhắc đến Vinh Khách, vẻ mặt không khỏi ngỡ ngàng. Tướng mạo, năng lực của Vinh Khách đã nổi tiếng bốn biển từ lâu, không biết có bao nhiêu nữ tu đêm đêm không thể ngủ ngon vì hắn. Nếu nàng kết thành kim đan thượng phẩm, nói không chừng còn có hai phần mong đợi, tiếc là bây giờ nàng phải thành thân.
“Là đệ tử nội môn.” Tưởng Phi thấy thế, ánh mắt lóe lên chút bất đắc dĩ, “Hắn tướng mạo tốt còn mang theo một con yêu thú cấp cao bên người, địa vị chắc chắn không thấp. Hắn đến địa giới Bách Hoa cung ta nhất định là vì bách kết cô trúc. Nhưng con cũng biết bách kết cô trúc chỉ có một phần.”
Bách kết cô trúc ngàn năm mới lớn một gốc, Bách Hoa cung lập phái đến nay chưa đủ ngàn năm. Bách kết cô trúc này là năm xưa tổ sư nuôi nhốt, số lượng thu được chưa tới mười phần. Mà gần trăm năm nay cũng chỉ thu hoạch được ba phần.
Một phần đã cho Thương Y Nhân dùng, một phần Tưởng Dung Dung dùng kết đan lần trước, một phần còn lại dùng để làm của hồi môn hấp dẫn nam tu. Nếu nam tu ở rể Bách Hoa cung thì phần bách kết cô trúc này miễn cưỡng xem như dùng cho Bách Hoa cung.
Còn thất tín với người gì đó, Bách Hoa cung tuyệt đối không dùng thanh danh gom góp nhiều năm làm ra loại chuyện này. Dù sao qua hai mươi năm sẽ có bách kết cô trúc mới trưởng thành.
“Vậy nếu hắn cứng rắn đoạt…?” Tưởng Dung Dung không yên lòng.
“Vậy chúng ta cũng không sợ hắn. Hắn cứng rắn đoạt chính là hủy nhân duyên của con, tuyệt đạo đồ của con. Dù chúng ta giết hắn, Thái Ngọ môn cũng không có gì để nói.” Tưởng Phi phớt lờ, nói, “Con vẫn nên điều tức cho tốt. Đừng ngại chọn người tu vi hơi thấp nhưng tư chất, tâm tính không tệ. Nói không chừng có thể bồi dưỡng thêm. Thiên địa âm dương đại đạo, công pháp Bách Hoa cung ta vốn không đủ, song tu là cách tốt. Ta tin đạo tâm của con, tuyệt đối sẽ không trầm mê trong hoan ái nam nữ!”
“Vâng.” Tưởng Dung Dung gật đầu.
Quay lại với Kiều Kinh Vũ, bây giờ có thể nói là vô cùng nhàn nhã.
Tu vi không cao bằng y chỉ có thể nhịn, tu vi cao hơn y thì bởi thân phận đệ tử Thái Ngọ môn cũng chỉ có thể tiếp tục nhịn. Mấy ngày nay ở Khánh quốc, hai người Kiều Kinh Vũ và Đường Tam Dương xem như triệt để trải nghiệm cái gì gọi là hoành hành bá đạo.
Ví như gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ đánh người ta thành đầu heo không có ai quản; ví như ra đường lừa gạt nhất thời quên mang tiền cũng không ai hỏi họ muốn gì; lại ví như coi trọng mấy con yêu thú xinh đẹp, đi trêu chọc một hồi cũng chẳng sao.
P/s: Trêu chọc yêu thú xinh đẹp thật ra chỉ là đi chọc mấy con chim màu sắc diễm lệ thôi.
Từ khi biết Đường Tam Dương là khổng tước, Kiều Kinh Vũ bắt đầu đầy hứng khởi tán dóc về màu sắc của hắn. Nghe nói màu lông khổng tước vô cùng tươi tắn đẹp đẽ, con y nuôi chỉ có một màu không nói, lông còn chưa mọc xong. Thật đúng là tước so với tước, tức chết tước.
Đường Tam Dương mới lười giải thích cái gì là bạch tử cho y.
Cười một cái cũng không bớt đi miếng thịt nào.
Bản thân pháp tu không hiểu biết thì trách ai?
Tiếc là quãng thời gian như thế chỉ kéo dài không tới nửa tháng, nhanh chóng có người tới thăm dò nội tình của họ.
Người đó tên Ngô Dũng, nghe xong là biết dùng tên giả.
Nhưng đây đều là chi tiết nhỏ, không cần để ý.
Ngô Dũng này liên tục chờ Đường Tam Dương và Kiều Kinh Vũ ăn cơm xong mới chậm rãi từ bàn khác qua ngồi lôi kéo làm quen. Tu vi cũng là trúc cơ viên mãn, chỉ là nhìn qua có vẻ cảnh giới bất ổn, nói không chừng là dùng đan dược thúc giục lên.
Một người có ý hỏi, một người dĩ nhiên cũng có ý nói.
Chốc lát sau, Ngô Dũng bắt đầu xưng huynh gọi đệ với Kiều Kinh Vũ.
“Kiều đạo hữu tuổi còn trẻ đã là trúc cơ viên mãn, bây giờ hẳn là du lịch bốn phương tìm thời cơ kết đan.” Ngô Dũng chắp tay nịnh hót.
“Ừ, nghe nói Bách Hoa cung có bách kết cô trúc, đặc biệt đến hỏi thăm.” Kiều Kinh Vũ gật đầu, mỉm cười với Ngô Dũng.
Ngô Dũng gian nan quay đầu đi, “… Đạo hữu đừng cười với ta. Đệ tử Thái Ngọ môn đều giống đạo hữu sao?”
“Vậy là Ngô đạo hữu chưa từng gặp một người của Tam Nguyên kiếm đạo môn rồi, đó mới thật là nhất tiếu khuynh thành.” Kiều Kinh Vũ nghiêm mặt nói, nhịn không được rụt rụt tay.
Khụ khụ, vừa bị Đường Tam Dương mổ.
Lần này Đường Tam Dương cố ý dùng ít lực.
Nói chuyện thì nói chuyện, cười cái gì mà cười!
Chỉ là muốn trao đổi thông tin, truyền “tin tức” đi thôi, dao động đạo tâm người khác làm gì!
Kiều Kinh Vũ vuốt lông Đường Tam Dương, ý vỗ về rõ ràng.
Đường Tam Dương run cánh, hôm qua hắn luôn nằm nhoài trong ngực Kiều Kinh Vũ, bản thân đi luyện kiếm trong càn khôn nên hơi mệt.
Bây giờ Kiều Kinh Vũ cùng tên Ngô Dũng lời qua tiếng lại sắc bén, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện gì, không ngại nghỉ ngơi một chút.
Đường Tam Dương chui vào ngực Kiều Kinh Vũ, tìm tư thế không tệ rồi im lặng thiếp đi. Lại khiến Ngô Dũng kinh thán một hồi.
kinh thán: kinh ngạc và thán phục
Quả nhiên là yêu thú được nuôi dưỡng ở nơi nồng đậm linh khí, thông minh nhu thuận cỡ này thật hiếm thấy!
Bách Hoa cung họ ở nơi cực hàn, yêu thú xuất hiện đều có nhiệt độ cơ thể cực thấp, đã không dễ nuôi sống thì thôi, tính tình còn cực kỳ cáu kỉnh lạnh lùng.
Ngô Dũng tán thưởng một hồi, Kiều Kinh Vũ mỉm cười đáp lại.
Chỉ là hai tay giật giật, dùng tay áo rộng rãi đắp lên người Đường Tam Dương, che kín thật kín.
Dù y đồng ý cho Đường Tam Dương dùng diện mạo thật ban đầu gặp người nhưng bị người khác nhìn, tán thưởng như thế y vẫn rất không vui.
Dứt khoát đợi lát nữa đi mua thêm mấy bộ pháp y tay áo rộng.
Hoặc đi xem có pháp thuật Tụ Lý Càn Khôn nào để học cũng được.
“Kiều đạo hữu quả nhiên đến vì bách kết cô trúc?” Ngô Dũng tỏ vẻ kinh ngạc, “Nhưng năm nay bách kết cô trúc chín muồi chỉ có ba phần, bây giờ cũng còn một phần thôi.”
“Ta mới đến, có một số chuyện không rõ lắm, xin Ngô huynh dạy ta.”
Kiều Kinh Vũ trực tiếp gọi huynh đệ, trịnh trọng tha thiết mong đợi (sương lớn) hỏi han, cơ bản không có mấy người có thể chống lại mê hoặc. Nói dung mạo là người đẹp xương khô, thật sự có thể làm được điều này ai không phải long phượng trong loài người?
sương lớn: ngôn ngữ mạng, hài âm của từ “nhầm lớn” (đều đọc là dàwù)
Ngô Dũng bị Kiều Kinh Vũ gọi “Ngô huynh”, đầu tiên là thầm kinh hỉ. Thấy Kiều Kinh Vũ nhìn mình đầy mong đợi, chớp mắt nổi lên chủ nghĩa anh hùng, lập tức biết gì nói đó.
Ngô Dũng biết cũng không ít.
Như quan hệ của Tưởng Phi và Tưởng Dung Dung, của Tưởng Dung Dung và thánh nữ Thương Y Nhân, còn có các tin tức bát quái đều nói ra hết.
“Thật ra thiếu cung chủ Tưởng Dung Dung có hi vọng kết thành kim đan thượng phẩm, có thể là thượng tam phẩm giống thánh nữ Thương Y Nhân nhưng một khắc trùng kích cuối cùng lại đổi thành thượng nhị phẩm, vì vậy mà nuốt hận. Bây giờ không thể không phát thiếp khắp nơi mời các tu sĩ lớn. Có thể thấy trước cửa đại đạo là bãi tha ma, mỗi bước đi đều phải chú ý cẩn thận, không được liều lĩnh tham công.”
Ngô Dũng nói lời này ý tứ vô cùng sâu xa.
Kiều Kinh Vũ nghe qua rồi thôi.
Nhưng Ngô Dũng biết không ít chuyện, như chuyện Tưởng Dung Dung kết đan chẳng hạn, người có quan hệ không thân thiết căn bản không thể biết được.
Kiều Kinh Vũ có chút phỏng đoán với thân phận Ngô Dũng.
Mấy quốc gia xung quanh là Bách Hoa cung độc quyền, không thể xuất hiện môn phái nào khác có thể đối đầu với Bách Hoa cung. Trong Bách Hoa cung đều là nữ tử nhưng không ít người kết thành đạo lữ song tu với người khác. Nữ tử sau kim đan mới có thể hoàn toàn chém Xích Long nên vẫn có khả năng sinh dục.
Ngô Dũng này hoặc là đạo lữ song tu của đệ tử nội môn Bách Hoa cung nào đó, hoạc là con trai một người thuộc cấp bậc trưởng lão.
Nhưng mà khả năng sau tương đối lớn.
Ở nơi linh khí mỏng manh như thế, người có thể có tu vi trúc cơ viên mãn đã ít lại càng ít. Có tư chất và bản lĩnh đó còn cần ở rể Bách Hoa cung sao?
Kiều Kinh Vũ suy nghĩ, sờ sờ Đường Tam Dương trong ngực, “Ta trúc cơ viên mãn ra ngoài du lịch, bách kết cô trúc là tình thế bắt buộc.”
“Theo ta thấy, đạo hữu là đệ tử Thái Ngọ môn lại có yêu thú cấp cao theo cạnh, thật sự không cần tranh đoạt vũng nước đục này. Trong Bách Hoa cung đều là nữ tử, nơi đó âm hàn bất lợi cho nam tử tu hành. Hơn nữa, Tưởng Dung Dung là cung chủ Bách Hoa cung đời kế tiếp, tính tình chắc chắn hết sức cứng rắn. Chúng ta tu đạo xem trọng đạo pháp tài lữ, pháp và lữ không thích hợp với chúng ta. Chúng ta đã là trúc cơ viên mãn, chờ thời cơ đến là có thể kết đan, sao phải ở rể Bách Hoa cung đổi lấy bách kết cô trúc chứ?” Ngô Dũng không nhịn được phản bác.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nếu thiếu cung chủ đúng là mỹ nhân, vậy ta ở rể Bách Hoa cung cũng không phải không thể.” Kiều Kinh Vũ ra vẻ mơ tưởng mong ước.
Khuôn mặt Ngô Dũng nghẹn thành màu xanh tím.
Mở mắt nói xạo y như thật.
Hắn nói nhiều như vậy không phải vì hi vọng Kiều Kinh Vũ không nên nhúng tay vào chuyện nội bộ Bách Hoa cung sao? Nếu Kiều Kinh Vũ thật sự muốn đi quấy rối chuyện chọn rể, y vừa đứng trên đài sẽ không có người nào dám lên khiêu chiến. Nhưng Kiều Kinh Vũ sẽ ngoan ngoãn ở rể Bách Hoa cung?
Sao có thể!
Họ cũng đâu phải người mù!
Vậy hắn nói nãy giờ đều phí công?
Ha, thiếu cung chủ còn chưa lớn bằng ngươi đấy! Ngươi cầu thục nữ cái gì?
Ngô Dũng quả thật tim vỡ đầy đất, nếu không hoàn thành nhiệm vụ mà về gặp lão nương, còn không biết bị đánh thế nào đâu!
Kiều Kinh Vũ nhìn vẻ mặt xanh xao của Ngô Dũng, tâm tình rất tốt.
Đường Tam Dương vừa tỉnh ngủ, khi nghe thấy Kiều Kinh Vũ nói “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” lỗ tai liền tự động che chắn những câu khác, trong đầu chỉ có đạn mạc đang điên cuồng chạy ngang màn hình!
đạn mạc: những bình luận chạy ngang màn hình khi xem video
Kiều Kinh Vũ muốn ở rể Bách Hoa cung?
Chỉ vì bách kết cô trúc gì kia?

Phải tự hạ giá trị bản thân như thế? Cuộc đời ngươi chỉ đáng giá một phần bách kết cô trúc sao?!
Hay chủ yếu là coi trọng nữ nhân kia?
Đường Tam Dương cảm thấy vô cùng khó chịu.
Điểm này hắn cảm thấy có thể vì bản thân không muốn có thêm một người gọi là “chủ nhân”.
Kiều Kinh Vũ bây giờ mới mấy tuổi đã muốn thu thị thiếp, vậy chờ đến khi hắn hóa hình chẳng phải là có thêm mấy trăm “tiểu chủ nhân”?
Pháp tu nhất định phải hoa tâm thế sao?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.