Nhóm dịch: Lưu linh hội.
Biên: Lão Sầu
Nói tới lấy kinh, tôi đột nhiên hỏi: “Vì sao ngài muốn lấy kinh?”
Tôi hỏi vậy là vì tôi nhớ tới một chuyện cũ, trước cửa nhà tôi có một lão hàng xóm, hiện tại thổi kèn trong ban nhạc gì gì đó rất nổi tiếng, phí xuất hiện hơi tí hơn vạn, nhưng tôi biết rõ hắn thế nào, trước kia thường thổi kèn báo hiệu cho trường, sau này chọn kèn ngắn là vì nhân viên lái xe buýt không cho nó vác túi kèn lên xe… Rất nhiều chuyện lại xảo ngộ như vậy, không thể đoán biết, tôi thực sự không hiểu ngày xưa Đại Đường còn chưa thịnh hành xuất ngoại du học, Huyền Trang vì sao lại có ý nghĩ như vậy.
Huyền Trang cười: “Nếu anh nói với chú là vì phổ độ chúng sinh, chú tin không?”
Mẹ kiếp, cái này quá khó trả lời, nếu bình thường mấy anh em ngồi chém gió có người hỏi tôi thế, tôi liền nghiêm túc nói: Tôi tin! Hay là trực tiếp nhổ nước bọt trước giày của nó…
Nhưng trước mặt cao tăng như Huyền Trang - một cao tăng thường nói mấy câu bá cháy, tôi cũng không biết lão vốn nghĩ sao nữa? Tôi nói sai thì lão lại nói là tôi rất giống hả.
Tôi ngập ngừng: “Vốn là… không quá tin, nhưng ngài nói thì tôi tin.”
Huyền Trang: “Anh cũng không có nói vì phổ độ chúng sinh, anh chỉ hỏi chú có tin không thôi.”
Nhìn xem, quả nhiên bị mắc lừa?
Tôi dứt khoát: “Ok, em không tin, anh ra ngoài phát triển chắc là vì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321259/quyen-3-chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.