Tôi thành công trở về, cả đám người nhất là lũ 54 người nhìn tôi bằng con mắt khác, từ lúc tôi lên núi vẫn cà lơ phất phơ, bọn họ hẳn cho tôi chẳng có bổn sự gì - đương nhiên, bọn họ nghĩ đúng rồi.
Nhưng là tôi có bàn tay vàng à, tôi có bánh bích quy mà, tôi là nhân vật nam chính mà, làm bộ giống hệt Quan Vũ mà, chắc là đủ đạt giải mâm xôi vàng đó....
Mấy lần trước tôi dùng bánh bích quy về cơ bản là để tự vệ, lúc này là chủ động xuất kích, không nói tới nhóm 54 người không tới nhìn tôi bằng con mắt khác, ngay cả 54 người đã tới Dục Tài cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, có điều họ thấy tôi xuống ngựa một cách chật vật cũng thấy tôi thắng được Thạch Bảo không phải do tôi có thực lực mạnh mẽ gì, có điều tiểu binh ôm cờ cho tôi cũng thấy hãnh diện ngẩng đầu ưỡn ngực khoe khoang, nâng cờ cao tới mức ai sống ở thời Nam Tống cũng thấy được cả.
Phương Tịch sầm mặt, phất tay, đại quân chậm rãi lui lại, mấy người Phương Kiệt tự giác đoạn hậu.
Lúc này hai chân tôi bủn rủn, nhất là hai tay run bần bật, ngay cả cái bật lửa cũng cầm chẳng xong, may là gần đây tôi có rèn luyện thân thể, nếu như trước kia chắc có chuyện rồi, tôi gần đây học tập con mèo béo ở nhà một phương pháp chống đẩy rất tuyệt -- hôm nay nằm sấp, ngày mai đứng lên.
Quân Lương Sơn cũng chỉnh bị đội ngũ trở về đại doanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321233/quyen-3-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.