Hạng Vũ tỉnh lại đòi tôi Bá Vương Thương, Chính béo tỉnh lại đòi tôi trứng gà rim cà chua cùng máy chơi game, Kinh khờ tỉnh lại đòi tôi cái radio, hiện tại Ngô Dụng tỉnh lại đòi tôi kính mắt...
Sự phát triển của nhân loại cùng sự ảnh hưởng của khoa học kỹ thuật có thể thấy được, bất quá cũng có thể thông cảm cho Ngô Dụng, dù sao đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, vừa rồi dù nhìn không rõ, ít nhất còn có chút cơ trí, lúc này nhìn anh ta sờ sờ đồ vật như người mù đường - bạn nói xem khoa học kỹ thuật khiến mọi người tiến hóa hay thoái hóa?
Uhm, tôi đang suy nghĩ vấn đề thâm thúy như vậy, xem ra tôi đã tiến thêm một bước, gần tới chuyên gia rồi.
Tôi cười nói: "Ngô Dụng ca ca, lần này tới vội vàng, lần sau sẽ mang cho anh kính áp tròng."
Ngô Dụng lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, anh ấy vô thức giơ tay chỉnh kính: "Tiểu Cường, sao chú tới được đây?"
"Em lái xe tới."
"...Bên ngoài Lương Sơn là năm nào rồi?"
Tôi hiểu được sự lo lắng của anh ấy, cười nói: "Yên tâm đi, không có người lái máy bay xe tăng tấn công Lương Sơn."
Ngô Dụng nhẹ nhàng thở ra, ngoắc tôi: "Qua đây, nói xem có chuyện gì."
Đây là điểm bất đồng giữa Ngô Dụng cùng Chu Quý, bọn Chu Quý thấy tôi là ôn chuyện trước đã, còn Ngô Dụng nghĩ tôi từ "thật xa" tới đây khẳng định có chuyện. Tôi chạy vào phòng bày ra hai cái ghế, cùng Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321203/quyen-3-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.