Chuẩn bị đi Lương Sơn, tôi cố ý đi gặp Quan nhị ca, chủ yếu là để cho anh ấy ăn miếng bánh. Từ lần ăn bánh quy của Triệu bạch kiểm, tôi chỉ còn 5 miếng chưa dùng. Trong đống lương tháng, tôi thích nhất bánh bích quy, chúng nó cùng điện thoại đọc suy nghĩ và kẹo cao su biến sắc mặt có điểm khác nhau là: Nhờ vào đó có được cái cột để thoát thân, nhất là đi nơi như Lương Sơn. Trước khi các hảo hán nhớ ra tôi là ai thì họ là đám thổ phỉ, so với hai lần trước khác hẳn, Hạng Vũ là thế lực cát cứ, Tần Thủy Hoàng là một nước chư hầu, bọn họ còn bận tâm tới nhân tâm cùng luật pháp, còn thổ phỉ căn bản không có gì phải băn khoăn, pháp luật cùng đạo đức đều không thể ước thúc, cho nên tôi nghĩ tôi cần phải tự vệ cho tốt. Cho dù bình an vô sự thì ở cái thời đại sùng bái võ lực kia, có võ thánh Quan nhị ca phụ thể cũng khiến người ta liếc mắt đánh giá cao.
Nhị ca hiển nhiên đang có tâm sự trong lòng, anh ấy vừa ăn bánh quy vừa nói với tôi: “Tiểu Cường, chú thật không thể mang anh đi gặp đại ca sao?”
Tôi xua tay: “Nhị ca, anh làm khó em đó, anh khác bọn Hoa Vinh, bọn họ là đầu thai chuyển thế đi vào thế giới này, còn anh trực tiếp xuyên tới, bọn họ về là gặp song sinh huynh đệ của mình: Anh trở về thì hoàn toàn là một người, anh nói xem...”
Nói xong tôi cũng lúng túng, ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321199/quyen-3-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.