Giết cái beep!
Nắm giữ quyền to sinh sát thành nghiện sao, còn có thể thật sự xử lý người của Chính béo? Cái này giống như người ta hảo tâm cho bạn mượn điện thoại, biểu hiện ra bạn tùy ý dùng, không phải khách khí, bạn không biết xấu hổ cầm điện thoại của người ta đánh nhân viên phục vụ cũng của người ta sao?”
Nhưng là cảm giác này thật sự tuyệt vời, ngẫm lại coi, chỉ cần một câu nói của bạn có hơn trăm người mất mạng, thế sảng khoái cỡ nào? Chẳng trách Chính béo ngay cả trứng gà sốt cà chua cũng không được ăn mà vẫn chăm chú làm hoàng đế, đàn ông mà, sống là vì quyền lực.
Bất quá tôi làm bộ do dự một chút - không thể để họ nhìn ra tôi sợ máu.
Đám Vương tướng quân nhìn chằm chằm vào miệng tôi, mọi người đều muốn sống, không tới thời khắc cuối cùng cũng không muốn chết, cả đám lão nhân còn ồn ào nói: “Hiệu trưởng, giết! Hiệu trưởng, giết!”
Tôi khoát tay, mọi người đều im lặng, tôi nói lớn: “Không thể giết.” Tôi nhìn ra Mông Nghị nghe tôi nói xong thở dài một hơi thoải mái, đám Vương tướng quân thì khỏi phải nói, đi qua sinh tử môn một lần, nếu không phải hiểm cảnh thì cả đám đã nhũn ra.
Nhạc phụ Lý xx của tôi nói: “Hiệu trưởng, những người này không giết không thể bình dân phẫn.”
Tôi trừng mắt, nếu không phải lão nguyện ý gả con gái cho ta làm hậu cung ta sớm đã đập cho lão một trận, bọn lão già lấy Vương xx cùng cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321180/quyen-3-chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.