Hai ngày hôm sau tôi rời giường từ sớm, không kinh động bất cứ ai, cùng Hạng Vũ đi tìm xe của tôi.
Tôi cưỡi ngựa đi chầm chậm dạo mát, nói: “Vũ ca, Đường đao hiện tại anh không làm được không nói, bàn đạp móng ngựa mấy thứ đồ chơi này tốt nhất cũng đừng làm, chuyện này dễ dàng thay đổi lịch sử.”
Hạng Vũ nói: “Anh dù sao cũng xem như một nửa nhân sĩ xuyên qua, không làm chút gì ra cũng thật quá uất ức chứ hả?”
Tôi nói: “Hay là trước tiên đúc thằng cu đi, anh cùng chị dâu ân ái sao không thêm mấy tổ tông cho Bánh Bao, nếu mà không được em mang bí phương của An Đạo Toàn cho anh?”
Hạng Vũ: “....chú giữ lại đi.”
Tôi đi vào xe bắt đầu cởi xuống từng món đồ chơi, Hạng Vũ buồn bực nói: “Chú làm gì vậy?”
“Không thể mang về, máy thứ này em không dám mang về lần nữa, đúng rồi, hoàng kim giáp của anh còn ở chỗ em, lần sau em mang tới cho.”
Hạng Vũ vò đầu: “Thật là, mấy ngày trước anh liền thấy mất, anh còn tưởng A Ngu ném đi.”
Tôi cởi sạch quần áo trên người, cầm thảm che tới eo, phất một tay chào Hạng Vũ nói: “Vũ ca, em đi đây, thứ cho Tiểu Cường khôi giáp tại thân không thể thi toàn lễ.”
Hạng Vũ cười cười nhảy từ trên con thỏ xuống, thất thố nhìn tôi, mãi tới khi tôi vào xe anh ấy còn không nghĩ ra phải nói gì khi cáo biệt, tôi chậm rãi khởi động xe, rốt cục thấy Hạng Vũ ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321158/quyen-3-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.