Bánh Bao nói: “Không đi không được, bọn họ có súng, người ta không phát hiện thôi. Em thấy rõ hai người lộ súng trong áo, em không đi, quán bánh bao máu chảy thành sông.”
Hoa Mộc Lan cười nói: “Bánh Bao thật là một lão bản có trách nhiệm.”
Tôi nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó họ giao em cho hai người nước ngoài, người nước ngoài thì lại tốt, nói chờ anh đến chúng ta gặp mặt, nhưng em cũng không phải đứa ngốc, nguyên bản tưởng rằng họ trói em lại chờ anh tới giao tiền, nhưng uống cốc sữa hỏng liền đi WC không ngừng, sau đó bọn chúng cũng chẳng cảnh giác với em nữa, rồi các anh tới.”
Hạng Vũ cười nói: “Nói như vậy chúng ta hơi quá tay với hai đứa nó rồi.”
Hiện tại xem ra chuyện là thế này: Cổ Đức Bạch ủy thác Lôi lão Tứ bắt cóc Bánh Bao, bởi vì hắn hiểu được hai người ngoại quốc quá lộ ở thành phố này, hơn nữa khi chưa đến lúc cuối cùng còn cho nhau chút thể diện, kết quả chuyện này bị hỏng ở hai thằng dế nhũi dùng súng của Lôi lão Tứ, bọn họ lộ súng thì Bánh Bao đương nhiên hiểu đó là chuyện gì, vì vậy cảnh giác. Hai tên ngoại quốc không biết còn nói dối Bánh Bao, cho nên Bánh Bao uống sữa hết hạn đi WC rồi đánh lén thành công đều là may mắn.
Nhưng Bánh Bao bị bắt đã 6 giờ rồi, cũng rất khổ. Hạng Vũ hiền lành vỗ đầu cô ấy: “Không bị dọa sợ chứ?”
Bánh Bao không tự nhiên nhìn qua Trương Băng: “...tốt mà.” Cô ấy biết Trương Băng đa nghi, hơn nữa rất hay ghen, nhưng chúng tôi đều biết, đây là loại quan tâm của tổ tông với cháu chắt.
Bánh Bao thở dài: “Làm người có tiền cũng không dễ - cô ấy bỗng giữ chặt tay tôi nói: “Đúng rồi, bọn họ muốn của anh bao nhiêu tiền?”
Tôi chán nản: “Gì mà bao nhiêu tiền?”
Bánh Bao nói: “Bọn nó bắt em là vì đòi tiền của anh còn gì?”
Bánh Bao có lối suy nghĩ rất chuẩn, cũng rất bình thường, cô ấy nghĩ người ta bắt cóc cô ấy là vì đe dọa lấy tiền của tôi. Kỳ thật tính chất không sai biệt, về vấn đề hay giả thuyết thì tôi còn chưa nghĩ kỹ, trước tiên nói làm sao cứu cô ấy ra.
Cô ấy hỏi tôi: “100 vạn?”
Ngô Tam Quế mấy người đều ào ào nói dối, người nói 50 vạn, người nói 2 triệu, Lý Sư Sư nói nhiều nhất, 10 triệu.”
Bánh Bao chặc lưỡi: “Xem ra em cũng không đáng giá mấy, họ đòi có tý tiền, sao không đòi nhiều hơn – đúng rồi, em không ngờ người bắt cóc là hai người nước ngoài. Chẳng lẽ nhà chúng ta giàu tới mức nổi danh thế giới rồi?”
Phí Tam Khẩu hừ lạnh: “Chú còn giỡn với anh, sợ bọn anh còn không biết hả?” Phí Tam Khẩu ném một túi ảnh chụp lên đùi tôi: “Dù sao đêm qua chú huy động nhân viên toàn trường giúp chú đả quán chứ hả?”
Tôi mở túi nhìn vào, trên tấm ảnh đầu tiên, Lý Quỳ trừng mắt đang đánh một tên bảo kê, cảnh vật hỗn loạn, còn có thể chứng kiến mặt vài hảo hán Lương Sơn, tấm sau là Lâm Xung dẫn Đoàn Thiên Lang tại Tiền Nhạc Đa, hành vi của hai người cũng không nho nhã gì...
Tôi biết Phí Tam Khẩu đang làm gì, anh ta có ảnh chụp tôi không lấy làm kỳ, cái khó là ảnh chụp tại cả bảy địa điểm, tối qua bảy tám phần mười người tham gia đều bị chụp được. Tôi cũng không cần nhìn kỹ từng tấm, ném túi vào trong xe tức tối: “Người của các anh có thời gian chụp nhiều ảnh vậy sao không đi vào mà bắt?”
Phí Tam Khẩu cười nói: “Bớt nói nhảm đi, bọn anh cũng không phải cảnh sát, chú còn có gì muốn nói không?”
“Đều bị các anh theo dõi còn nói gì? Tôi đã viết săn đơn từ chức rồi, nhưng mà về chuyện đánh nhau, không biết chính phủ có cho tôi bậc thang để hạ xuống không?” Tôi bỗng phản ứng: “Anh vừa rồi nói gì, đè xuống? Anh nói gì cơ?”
“Còn thế nào nữa, định tính là thành chuyện lưu manh đánh nhau, may mắn Lôi lão Tứ cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ cần cho công nhân viên của chú tới nơi khác là xong thôi.”
Phí Tam Khẩu nói: “Hơn nữa bọn anh cũng biết được lão ta gần đây có liên hệ mật thiết với một tổ chức buôn lậu cổ vật quốc tế, nhưng bọn họ vì sao tìm tới chú thì bọn anh nghĩ hoài không ra.”
Tôi bật thốt lên: “Anh làm sao biết? Các anh rốt cục thuê bao nhiêu người chụp ảnh hả?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]