Sáng sớm hôm sau tôi định bảo Bánh Bao đưa tôi tới Dục Tài, nguyên nhân đơn giản là con xe bánh mì không để ra ngoài được, mà tôi thật sự cũng không muốn lái cái xe nát tươm đó xuất hiện.
Dù sao tôi không tính là cự phú, nhưng cũng là kẻ có tiền, triệu phú $ cũng là chuyện sớm hay muộn, kỳ thật phương diện xe cộ tôi cũng không có gì để nói. Mặc dù tôi quen biết Kim Thiếu Viêm có tài sản vài chục triệu thậm chí hơn trăm triệu $, thường xuyên ngồi trong xe sang, nhưng tôi lại chả hứng khởi với túi khí hay GPS, trong thành phố tốc độ tối đa có 50km/h, đi qua đi lại chỉ sợ toàn gặp người địa phương, tại cái nơi này dù là hai sư đoàn kị binh của Hitle cũng chưa chắc tìm ra tôi - hơn nữa, GPS có thể chỉ đường khi tôi ở dưới cống sao?
Cho nên chuyên mua một cái xe mới là vô cùng cấp bách, nhãn hiệu tạm được một chút, dù là công năng chả khác gì cái xe bánh mì. Nhưng dù sao hiện tại tôi có thân phận đặc thù, là đại biểu cho một trường, hôm nay còn đại biểu cho quốc gia, lái cái xe nát cũng chả sao, dù sao cũng là cái xe, nhưng trên cửa còn có cái khóa thì vô cùng chuối. Mặc dù trên thế giới có nhiều danh nhân vĩ nhân đều có thói quen mộc mạc giản dị, nhưng cũng không có ai lái một cái xe nát tanh bành thế này, bởi vì từ một góc độ khác người ta đánh giá là không để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321076/quyen-3-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.