Tôi vất vả lắm mới len được về phía trước, dành cho chúng tôi là một bục trải thảm đỏ, còn có mấy trăm người cầm pháo giấy cười bại hoại....
Tôi cúi đầu nói nhỏ với Bánh Bao, Kinh khờ cùng Lý Sư Sư: “Lát nữa âm nhạc vang lên thì đi cho nhanh.” Bọn họ còn chưa hiểu gì thì Tống Thanh đã phát nhạc, tôi vội kéo Bánh Bao. “Bùm, bùm, bùm, bùm!” trong hành khúc hôn lễ tôi bước nhanh lên bục.
Trương Thanh ở gần tôi nhất nhìn thấu quỷ kế của tôi, vặn pháo giấy: “Phanh”, pháo giấy bao phủ chúng tôi – tôi cảm thấy may mắn vì anh ấy không coi pháo giấy như ám khí ném tôi.
Trương Thanh dẫn đầu, những người khác đều làm theo, lập tức pháo giấy nổ tung trên đầu chúng tôi, tôi kéo Bánh Bao lướt nhanh, không thể ngờ được là Bánh Bao lại thầm giật tôi lại, ý tứ là muốn tôi đi chậm một chút, sau đó tôi cũng hiểu, hôm nay Bánh Bao nhà tôi mặc nhiều áo cưới, dáng vẻ khinh linh như công chúa, ai muốn chạy lung tung theo tôi như một mụ điên?
Chậm thì chậm, dù sao cả đời có một lần, hậu quả là chúng tôi dần dần bị chôn, tôi không ngờ nhiều người như vậy, lại còn có nhiều pháo giấy thế chứ, mỗi người một cây, có người còn thủ sẵn 2 cây, căn bản không nhìn rõ người chung quanh, khi chúng tôi lên đến bục, trên đầu mỗi người chắc có tới nửa cân giấy vụn, Tống Thanh bật cười: “Bây giờ xin mời hai vị phu thê nói, ai trước?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321060/quyen-3-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.