Ngoài việc làm tôi không nói được gì thì tinh thần tự sướng của lão hán gian còn khiến tôi cảm thấy hay hay. Đã là người, khi còn sống thì phải vui vẻ, dù sao chuyện đã làm rồi, giống như tôi đã tìm một người vợ là Bánh Bao thì còn nói gì nữa?
Nghĩ tới đây, tôi quay lại trừng mắt với lão: “Nhanh lên đê, tao còn có việc.”
Tần Cối: “Quay lại chỗ lần trước anh ở đi.”
Tôi: “Mơ à mày, đó là nhà mới của ông, mày muốn ra đó phá hoại à.”
Lão hán gian xua tay: “Vậy chú tính đi rồi làm, dù sao anh ở với ai cũng được.”
Lúc này có hai chiến sĩ Nhạc gia quân vừa đi qua cổng trường, từ xa họ đã thấy tôi vội chạy tới chào hỏi, tôi không dám xuống xe, chỉ nói vài ba câu rồi kêu họ về trước. Quay lại nhìn, Tần Cối đã nép xuống sàn xe từ lúc nào.
Không thể ở nơi này lâu hơn.
Hôm qua, Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ tới tôi đã cảm thấy có gì không đúng, nhưng tôi cũng không cố hỏi Từ Đắc Long, tôi vừa lái xe vừa hỏi: “Nhạc gia quân mà tìm được Nhạc Phi thật thì thằng nhóc mày cứ chờ thiên đao vạn quả đi (băm ngàn nhát).”
Tần Cối chui ra, nói rất thoải mái: “Tìm được thì được, anh còn mong gặp mặt Nhạc Phi cơ.”
“Trước kia mày hại chết Nhạc Phi mà chẳng chút hối hận hả?”
Tần Cối bĩu môi: “Chưa tính tới chuyện anh hối hận hay không hối hận, Nhạc gia quân muốn giết anh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321042/quyen-3-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.