Nghe xong tên này gáy tôi lành lạnh, vô ý thức hỏi: “Ngô Tam Quế nào?”
Ngô Tam Quế tỏ vẻ không thích, trầm giọng nói: “Là Ngô Tam Quế có Trần Viên Viên.”
Lão hán gian! Lại còn hổ báo trâu bò như vậy! Thật sự muốn đấm lão một phát.
Nhưng nhìn lão hình như cũng muốn đấm tôi, tôi giương mắt nhìn tới nhìn lui rồi kéo Sáu Lưu lại hỏi: “Hắn tới làm gì?”
Sáu Lưu vui vẻ nói: “Nói tóm lại hắn cũng là danh nhân, chú không thể yêu cầu đưa người tới không có một vết đen, hơn nữa cũng chẳng có người nào mà không có chút vết đen.”
“Vậy lão cũng không nên bất thình lình đưa tới đây một tên hán gian, hơn nữa Ngô Tam Quế nhiều cừu nhân lắm nha.”
Sáu Lưu vui vẻ nói cho tôi: “Đây là khảo nghiệm của bên trên dành cho chú, lúc anh giúp chú chuẩn bị 500 vạn thì sao chú không kêu oán?”
Tôi kháng nghị: “Lúc trước chỉ nói là muốn tiếp khách, muốn làm theo hợp đồng, đám hảo hán Lương Sơn tôi tiếp đãi rồi, Tứ Đại Thiên Vương cũng không phải thuộc trách nhiệm của tôi tôi cũng quản rồi, hiện tại lại tới thêm một Ngô Tam Quế, Hà Thiên Đậu mà dẫn Lý Tự Thành cùng một đám người từ trong xó ra thì tôi biết làm sao? Các vị đang đơn phương vi phạm ước định, nên tăng thù lao.”
Sáu Lưu thong thả nói: “Vậy không cần phải chờ Hà Thiên Đậu nữa, anh đưa luôn Trần Cận Nam tới, theo quy củ chú cũng phải quản hả?”
Tôi: “…”
Sáu Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2321014/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.