Lư Tuấn Nghĩa nói thế, các hảo hán đều thoải mái, tôi có chút bội phục lão Lư. Hà Bắc Ngọc Kỳ Lân quả nhiên lỗi lạc, bình thường thì có chút lề mề, nhưng lúc mấu chốt, hảo hán vẫn là hảo hán.
Phương Tịch cũng cười nói: “Nói hay! Kiếp sau vẫn tiếp tục làm địch nhân.” Nói xong anh ấy vẫy tay với tứ đại thiên vương: “Đi thôi các anh em, sau này có thời gian uống rượu, chúng ta coi như bạn bè.”
Vương Dần nói: “Đại ca, anh thì sao?”
Phương Tịch: “Anh vẫn là anh - Vương Đức Chiêu.” Phương Tịch cười với tôi: “Tiêu chủ nhiệm, anh đã nói muốn thu lưu bọn tôi. Anh em bọn tôi còn biết làm nghề mộc, sau này bàn ghế trong trường cứ để bọn tôi.”
Tôi vội nói: “Vậy thì quá tuyệt rồi.”
Lệ Thiên nói: “Đại ca, để bọn em đi chung với anh, nói chuyện thêm một lúc nữa.”
Phương Tịch nhìn anh ấy hỏi ngược lại: “Chú còn đánh vợ không? Anh nhớ hai cô vợ bé của chú trước kia mỗi ngày bị chú đánh cho vô số vết bầm tím.”
Lệ Thiên lập tức xị mặt: “Đánh vợ? Cô ấy không đánh em đã là may lắm rồi, ngày thường ngoại trừ tiền xe, mỗi ngày em chỉ được cho có 3 NDT tiền tiêu vặt.”
Phương Tịch cùng tam đại thiên vương đều cười ha hả, nói: “Báo ứng!”. Các hảo hán đều phì cười.
Bàng Vạn Xuân thở dài: “Vẫn là kiếp trước sống sướng, thấy thằng nào ngứa mắt là quất cho một trận, giờ thì ngon rồi. Con mẹ nó, giờ thì để làm trưởng phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320973/quyen-2-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.