Sự tình hiện tại càng ngày càng sáng tỏ, loại thuốc này đã được pha vào trong nước. Xem ra là mấy người Vương Dần, Lệ Thiên tụ tập lại một chỗ rồi đồng loạt uống nước. Bằng tiền tài quyền thế của kẻ đối đầu với tôi thì tập trung họ lại cũng không khó, sau đó là tiến hành giống như nghi thức uống nước thánh của một tổ chức tôn giáo, tiếp theo đó là bọn họ tìm chúng tôi liều mạng.
Bởi vì bọn họ không cẩn thận, để quên lại một chén nước đã dùng qua, mãi tới khi Phương Trấn Giang tới uống phải chén nước bọn họ đã dùng....
Bởi vì cũng chỉ có chút ít, dược lực không đủ, cho nên Phương Trấn Giang chỉ có được một thân võ công của Võ Tòng mà không nhớ được thân thế chính thức của mình.
Ngô Dụng hỏi lão Vương: “Vậy anh còn tìm được nơi đó không?”
Lão Vương ngập ngừng nói: “Các anh... muốn làm gì?”
Tôi nói: “Đòi bồi thường! Làm hư hỏng thận người ta mà không cần bồi thường sao?”
Lão Vương giữ chặt tay Phương Trấn Giang, vẻ mặt áy náy: “Huynh đệ, thật xin lỗi, anh xem tuổi chú còn trẻ thế... nếu không anh nhường đứa cháu lớn của anh cho chú làm con thừa tự nhé?”
Phương Trấn Giang cười nói: “Anh đừng nghe anh ấy nói bậy, không có sao đâu.”
Ngô Dụng nói: “Lão ca, anh có thể dẫn bọn tôi tới đó không?”
Lão Vương bất đắc dĩ gật đầu.
Tôi hỏi nhỏ Ngô Dụng: “Không cần bố trí trước một chút sao?”
Ngô Dụng nói: “Để lâu chắc sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320968/quyen-2-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.