Dùng tường ngăn cách người chưa từng bao giờ thành công, bức tường Berlin cũng thế.
Rời khỏi Dục Tài, tôi vốn định về nhà ngủ, lại nhận được điện thoại của Tôn Tư Hân, nói quán rượu có hai nhóm người tổng cộng ba người tìm tôi, trong đó bao gồm cả “Nhị đại gia” của tôi.
“Nhị đại gia của tôi?” Tôi lập tức tỉnh ngộ: Sáu Lưu.
Tôi kêu Tôn Tư Hân bằng mọi giá nhìn chằm chằm lão ta, đồng thời tăng hết tốc lực đi tới quán.
Tôi vừa vào cửa, thình lình thấy Sáu Lưu đang ngồi, thế mới yên lòng. Tôn Tư Hân chỉ một lão già đầu hạt táo ở bàn bên nói: “Người kia cũng tới tìm anh, xem ra hai người họ không quen biết.”
Tôi nói: “....Đó là cháu của anh.”
Sáu Lưu ung dung nói: “Tiểu Cường, nói bậy sau lưng người khác cũng chẳng tốt gì đâu.” Bên người lão còn một người, bất quá người này xem chừng đã xỉn, nằm bất động trên bàn.
Tôi nhảy tới trước hai cái bàn, vừa chỉ tay vào Sáu Lưu định chửi nhưng đứng nhau trước mặt người ngoài thật sự không nói nên lời - quá ảnh hường tới hình tượng của tôi! Cuối cùng tôi đành mỉm cười hỏi lão già còn lại: “Ngài có việc gì vậy?”
Ông lão mặc một bộ quần áo xám trắng, khoác trên lưng một tấm da cũ kỹ, như là xưởng trưởng, ông ấy lễ phép chào mọi nguồi, sau đó khiêm nhượng với Sáu Lưu: “Ngài vội thì ngài nói trước đi.” Sáu Lưu cười đáp lại: “Tôi không vội.”
Sau đó hai lão già bắt đầu khách khí:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320951/quyen-2-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.