Đoàn Cảnh Trụ vừa hô lên vậy, dù không ai tin tưởng, nhưng mọi người vẫn quay đầu nhìn về phía TV. Trạng thái mute, hình ảnh có vẻ lộn xộn, vô số cái đầu lô nhô. Một thanh niên đẹp trai đến mức mọi người đều phải ghen ghét an tĩnh nằm trên giường bệnh, không động đậy. Đại khái Đoàn Cảnh Trụ chỉ người này. Hẳn sẽ không chỉ cô gái thanh tú đang ở bên cạnh khóc rất thảm thiết.
Tôi nhìn lướt qua các hảo hán khi xem TV, đột nhiên phát hiện chẳng biết từ khi nào họ đã tập thể bất động. Tôi sửng sốt, thằng nhóc kia nếu không phải Hoa Vinh hẳn cũng giống Hoa Vinh như đúc. Tôi chuyển mắt nhìn lại TV, thằng nhóc đó vẫn im lặng nhắm mắt nằm trên giường, bị sao vậy?
Thấy việc nghĩa hăng hái đi đầu hả?
Tôi lúc này mới nghĩ ra, gầm lớn: “Mở tiếng ra.”
Thật là người trong cuộc thì mê man, tôi vừa hô mọi người mới tỉnh ra: “Đúng, đúng, mau mở tiếng.”
Đoàn Cảnh Trụ vội cho volume hết công suất, “ông”, chúng tôi chỉ nghe thấy câu cuối cùng: “…hôm nay người nhà bệnh nhân đã ký cam kết miễn trách nhiệm với bệnh viện. Bệnh viện sẽ cắt toàn bộ cấp dưỡng…Tiếp theo xin nghe chùm tin ngắn; xưởng thép công nghệ cao…” nguyên lai là các tin tức của thành thị trong ngày.
Các hảo hán thấy hình ảnh Hoa Vinh lóe qua, đều nhìn nhau hỏi: “Gì thế?”
Lúc đầu tôi cũng không hiểu, chậm rãi phân tích: Cam kết miễn trách nhiệm, cắt cấp dưỡng… kết hợp tin tức tôi nghe được từ Bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320935/quyen-2-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.