Khi tôi nói xông câu này tôi cũng cảm thấy có chút láu táu, bí mật của Tần Vương Đỉnh cả thế giới biết được bao gồm cả tôi bên trong dường như chỉ có 3 người…
Quả nhiên, lúc đám chuyên gia vội vã sờ đỉnh, Phí Tam Khẩu hỏi:
- Chú làm sao mà biết được? Hình như Tần Vương Đỉnh từ sau khi khai quật năm 1962 chưa bao giờ rời khỏi bảo tàng lịch sử quốc gia, mấy vị chuyên gia quanh năm phụ trách giữ gìn nó cũng chỉ có thể mượn dụng cụ tiến hành phân tích sâu.
Lúc này trong micro truyền tới thanh âm hưng phấn:
- Đội trưởng, thật sự có một chiếc chân đằng sau có vết, có điều bị lớp rỉ đồng che gần như không sờ ra.
Tôi nói:
- Hãy tráo chiếc đó!
Người đối diện nọ hiển nhiên nghe ra tôi không phải lão Phí, chần chừ hỏi:
- Đội trưởng, anh xác định chứ?
Tôi nói với lão Phí:
- Chuyện khác em sẽ giải thích với anh sau, bây giờ thời gian đã không kịp rồi, tên nước ngoài ở phòng ăn kia sắp lên rồi.
Một thường phục bên cạnh lão Phí rốt cuộc không nhịn nổi nói:
- Anh phải phụ trách đấy, anh biết rằng đây không phải là chọn dưa hấu ở hàng dưa.
Phí Tam Khẩu nhìn tôi hồi lâu rồi nói vào mic:
- Xác định!
Tiếp đó, chiếc đỉnh dỏm bị tôi gạt tàn thuốc vào lại được để vào két bảo hiểm, giao cho Đoàn Thiên Báo, thân thể béo lùn của Đoàn Thiên Báo lại lần nữa bò về cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320897/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.