Ba tên nhóc không nhận ra tôi, cũng chẳng nói gì, chỉ vội vã làm nốt công việc. Ông Ngô nhìn thấy tôi, mặt biến sắc, tôi trừng mắt, tỏ ý ông ấy không cần nói.
Tôi vỗ vai một thằng nhóc, cười ha ha hỏi: “Đó là rượu hả?”
Thằng nhóc tự nhiên cũng chẳng thèm để ý, chỉ ừ một tiếng.
Tôi hỏi: “Bán không?”
“Không bán.”
“Vậy bọn mày đổ đi đổ lại làm cái gì?”
Thằng nhóc rốt cục cảnh giác: “Ông hỏi làm gì?”
“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Một thằng nhóc khác nhìn tôi nói: “Sao tôi thấy ông nhìn quen quen nhỉ?”
Tôi thầm thở dài, có người nhận ra tôi liền dễ xử lý, tôi hỏi lại: “Vậy à?”
Thằng nhóc gãi đầu nói: “Đúng là không nhớ đã gặp ở đâu.”
Tôi chán nản, đành nhắc nó: “Gặp gần đây hả?”
Thằng nhóc mơ màng nói: “Hình như thế…”
Tôi tiếp tục nhắc: “Trên TV hả?”
Thằng nhóc nhìn tôi một lúc lâu, rồi vỗ đùi nói: “Nhớ ra rồi, ông là Tán đả vương.”
Tôi lúc này mới hoàn toàn yên tâm, thầm lau mồ hôi: “Lâu thật…” Đồng Viện xem tôi diễn kịch, phì cười.
Hai thằng nhóc khác vừa nghe là tôi, vội vây lấy tôi hỏi này hỏi nọ, lộ ra vẻ hài lòng vô cùng, dễ dàng có thể nhìn ra bọn nó chỉ là bọn lưu manh hạng bét thôi, chắc là học sinh cúp cua, có thằng còn đeo kính nữa kìa.
Tôi ưỡn ngực nói: “Các chú biết anh làm gì không?”
“Đang làm gì vậy anh?” Ba thằng mắt sáng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320869/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.