Sáu Lưu!
Tôi vừa nghe thấy cái tên này đã vô ý thức vuốt bao gạch, nhanh chân lấy xe.
Tôi phi vội tới quán rượu, vừa xuống xe đã vọt tới hỏi Tôn Tư Hân: “Sáu Lưu đâu?”
“Đi rồi.”
“Đi rồi?” Tôi muốn điên lên mất.
“Đúng, nói có chuyện gấp, lão uống hai bát rượu, còn nói là bố anh, chưa trả tiền đã chạy mất…”
Tôi chửi má nó: “Sáu Lưu thằng chó đẻ.” Tôi nổi điên ầm ầm hỏi tiếp Tôn Tư Hân: “Lần sau mà thấy lão khốn khiếp đó cứ lấy chai bia đập chết mẹ lão đi… lấy cái loại bia rẻ tiền nhất ấy.”
Tôi thấy Tôn Tư Hân tỏ vẻ lo lắng, lúc này mới nhớ tới quán rượu đã xảy ra chuyện, tôi hỏi chuyện gì. Cậu ta không trả lời trực tiếp, bê ra một vò rượu Đỗ Tùng năm sao rót cho tôi một chén, tôi nghi hoặc nhìn lại, uống một hớp, lập tức nói: “Không phải vị này.”
Tôn Tư Hân gật đầu: “Rất nhiều khách hàng chê trách rượu của chúng ta còn kém cả loại trong chum ở cửa, thiếu chút nữa đập quán.”
Tôi nói: “Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?”
“Hôm qua, em tưởng ngẫu nhiên hỏng một lượt, cũng chẳng sao cả, kết quả hôm nay rượu đưa tới lại có vấn đề.”
“Chú xử lý thế nào?”
Tôn Tư Hân: “Em nói với khách hàng rằng đây là loại mới chúng ta đưa ra, ai muốn uống cũng được, miễn phí.”
Tôi cười nói: “Cậu làm tốt lắm.”
“Nhưng cứ thế mãi cũng không ổn, nếu rượu vẫn thế này thì không tới hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320866/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.