Các hảo hán thấy hai lão đầu trò chuyện ăn ý, rối rít cáo từ, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi, Lý Bạch nắm lấy tay lão Trương không buông, hỏi: "Lão Đỗ, chú đến đây từ lúc nào?"
Lão Trương dở khóc dở cười nói: "Tôi thật sự không phải là Đỗ Phủ, tên tôi là Trương Văn Sơn, sinh ở thời công nguyên, sống ở vùng này từ bé tới lớn, nhà ở số 83 đường Thạch Tử."
Lý Bạch rung bả vai lão Trương nói: "Vậy anh hỏi chú 'Thừa tương từ đường hà xử tầm?' câu cuối cùng là gì?"
Lão Trương không cần nghĩ đáp: "Cẩm quan thành ngoại bách sâm sâm."
Lý Bạch: "Hội đương lăng tuyệt đính--"
Lão Trương: "Nhất lãm chúng sơn tiểu--"
Lý Bạch lại hỏi tiếp: "Chu môn tửu nhục xú--"
Tôi rốt cuộc chậm dãi nói: " Lộ hữu đống tử cốt (1),câu này ngay cả tôi cũng biết, không cần hỏi, anh và Đỗ Phủ đều là thánh nhân, hai người ngay cả viết bừa lên tường nhà người ta thì ở trên miệng người đời sau đều là bài thơ nổi tiếng, việc này chả nói lên cái gì cả, Trương hiệu trưởng chắc là nhìn giống Đỗ Phủ thôi."
Lý Bạch thất vọng nói: "Chú không phải Đỗ Phủ thật à?"
Lão Trương so với Lý Bạch còn thất vọng hơn: "Tôi cũng mong đấy là sự thật."
Lý Bạch thở dài nói: "Thật sự chả hiểu cuối cùng lão đệ của anh ra sao nữa?"
Tôi nói: "Ai bảo anh không thèm đọc sách đứng đắn lấy một ngày, không phải là ở trên sách đều có sao?"
Lão Trương nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320846/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.