Tôi lại không biết tại sao bản thân lại có cảm giác như thế. Tôi hiện tại phải giải thích hợp lý, chủ tịch hiệp hội si mê võ thuật, phát hiện bọn Lâm Xung nên ngứa ngáy sắn tay (áo) tìm tòi, mong tìm kiếm thông tin về bọn họ. Nhưng giải thích này tôi chỉ có thể lừa gạt bản thân mình mà thôi. Tiêu Cường tôi là một nhân vật nhỏ, nên khả năng cảm giác nguy hiểm đặc biệt mạnh mẽ. Tôi vốn là một tên tiểu nhị lang thang trên phố, lòng dạ hiểm độc chỉ chăm chăm lừa gạt người khác kiếm chút tiền còm, tất cả bản lĩnh đều dựa vào trí dũng song toàn cùng sự ủng hộ của thần may mắn … Đương nhiên, nếu như bạn nói tôi chỉ là thằng lưu manh dựa vào cục gạch, phối hợp với sự càn quấy của Sáu Lưu mới có hôm nay, tôi cũng chẳng có cách nào phản bác lại. Dù sao thì bây giờ tôi cũng có cái quán bar nhỏ, có một ngôi biệt thự nhỏ chứa mỹ nhân… Nhìn tôi mà xem, tôi cảm thấy không phải thằng lưu manh nào cũng có thành tựu như thế, cho nên tôi đặc biệt quý trọng hiện tại. Quỷ mới hiểu được là tại sao trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại nhận lời đi dẫn một đám thổ phỉ gây náo loạn, tóm lại đơn giản là vì thể diện của hiệu trưởng Trương cùng chi phiếu của Lưu thư kí. Ai cũng biết thể diện là loại hàng hết đát, chi phiếu chỉ là một tờ giấy, thường cũng chẳng có được bao nhiêu.
Chủ tịch thấy mắt tôi đảo liên hồi, bèn cầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-thuong-de-nhat-hon-loan/2320828/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.